Nghê Vụ gọi điện thoại trước cho bà ngoại.
Sau khi kết thúc công việc, Bùi Hoài Duật lái xe, ba người, cộng thêm ba con chó, hành trình kéo dài hai tiếng.
Hừ Hừ chưa đầy hai tháng tuổi, được Tuế Tuế ôm trong lòng, quả thực rất hợp với cái tên này, lần đầu tiên đi xa, cứ liên tục r*n r* không ngừng.
Nemo nằm bò trên ghế sau, dáng vẻ nhàn nhã. Nhưng Bùi Hoài Duật nhắc nhở là Nemo bị say xe, đi trên một tiếng sẽ ủ rũ uể oải.
Anh mở hé cửa sổ xe, để gió thổi vào, Nemo lập tức bò dậy nhìn ra ngoài.
Đến nửa chặng đường, điện thoại của Nghê Vụ reo lên, là Mẫn Kiều gọi đến. Cô cứ tưởng là chuyện công việc, vừa bắt máy thì giọng Mẫn Kiều đã vang lên:
“Tôi chuẩn bị ít đồ bổ cho ba mẹ tôi, cũng chuẩn bị một hộp cho bà ngoại chúng ta nữa, đều ở trong cốp xe cô đấy.”
“Ừ, lát nữa đi qua tiệm ăn sáng của chú dì trước, chúng tôi bỏ đồ xuống.”
“Em rể đang lái xe à?” Mẫn Kiều trêu.
Cứ nói một câu là lại "em rể". Nghê Vụ mở loa ngoài, cô cười chọc nhẹ vào Bùi Hoài Duật, ra hiệu bằng mắt.
“Có việc?”
Bùi Hoài Duật thốt ra hai chữ với cái giọng nhàn nhạt, khiến Mẫn Kiều cảm thấy sau gáy lạnh toát. Lập tức chùn bước, sau khi nói thêm với Nghê Vụ vài câu, liền cúp điện thoại.
“Dạo này Phong Nam có về thành phố Tùng không?”
Nghê Vụ vẫn không nhịn được hỏi một câu.
Thời gian này, cô cảm thấy Mẫn Kiều dường như có tâm sự nặng nề.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702507/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.