Buổi họp phụ huynh kéo dài hai tiếng, học sinh đều đứng ở hành lang, có vẻ như còn phải nhận kết quả thi cuối kỳ ngay tại chỗ.
Đám trẻ này đứa nào đứa nấy cứ như củ cải muối, trừ con gái anh. Nghê An thừa hưởng bộ gen hoàn hảo của cả hai người. Không kiêu ngạo không nóng nảy, điềm tĩnh lại thông minh, con bé dựa vào một bên tường, vẫn là kiểu tóc búi tròn buổi sáng Nghê Vụ buộc cho, để lộ vầng trán sáng ngời, ánh mắt trong trẻo, xinh đẹp.
Bùi Hoài Duật rời công ty trong giờ làm, vẫn trong phong thái tinh anh thương trường: áo sơ mi trắng, vest xám sậm vắt tay. Anh vừa bước về phía con gái thì cô giáo chủ nhiệm gọi lại.
“Ba của Nghê An phải không? Mau vào ký tên điểm danh.”
Cô Từ, giáo viên chủ nhiệm, đây là lần đầu tiên gặp ba của Nghê An. Trước đây các buổi họp đều do mẹ tham dự. Mà Nghê An năm nào cũng đứng đầu khối, nên cô giáo cũng đặc biệt để ý đến hoàn cảnh gia đình em.
“Lần này Nghê An lại đứng thứ nhất.” Giáo viên chủ nhiệm cười nói.
Bùi Hoài Duật liếc nhìn con gái đang đứng ở cửa, gật đầu với con bé rồi bước vào phòng học.
Bên ngoài, mấy bạn học xúm lại.
“Nghê An, đó là ba cậu à? Trông ngầu quá đi.”
“Nguỵ Tử Minh còn nói cậu không có ba, quả nhiên là cậu ta nói dối, ghen tị vì lần nào cậu cũng đạt hạng nhất.”
“Ba cậu nhìn đẹp trai quá. Chú ấy là ngôi sao à?”
Người nói là Mạnh Đồng Đồng, bạn cùng bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702506/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.