Bùi Hoài Duật vẫn mơ hồ nhớ mười năm trước, lúc anh cùng Hạ Tự đi dạo trên con phố nhỏ ở Anh, hai người rẽ vào một tiệm đồng hồ cổ.
Anh luôn thích sưu tầm những thương hiệu nhỏ, những chiếc đồng hồ chế tác thủ công tinh xảo cổ điển.
Khi đó, anh nhìn trúng một mẫu đồng hồ. Lúc thanh toán, ánh mắt anh lại dừng trên chiếc đồng hồ nữ được đặt bên cạnh.
Trong cửa hàng chỉ có một người thợ già, với giọng London cổ điển cười nói đây là một cặp.
Hỏi anh có bạn gái không, nếu thích, có thể mua cả cặp.
Bùi Hoài Duật nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ nữ này rất lâu, gật đầu, trả tiền.
Trên đường về Bùi Hoài Duật đã nghĩ, có nên tặng chiếc đồng hồ đó cho Trình Thanh Miểu không.
Khi quay lại đại học S, anh trông thấy cô đang làm thêm trong quán cà phê. Anh gọi ba ly cà phê, rồi lặng lẽ quan sát cô tất bật giữa quầy, thỉnh thoảng lại lén liếc về phía anh. Ánh mắt vừa chạm nhau, cô liền giật mình như chú thỏ nhỏ bị dọa, vội cúi đầu né tránh, không dám nhìn anh nữa.
Buổi tối quán cà phê đóng cửa, anh tặng chiếc đồng hồ đeo tay này cho cô. Dù vậy, cô chỉ đeo vài lần.
Anh tưởng cô không thích, đã không thích, anh càng không ép cô đeo, không thích thì vứt vào thùng rác.
Nghê Vụ nhìn chiếc đồng hồ nữ trong lòng bàn tay, mặt đồng hồ kim cương xanh, tựa như bầu trời sao như biển sâu. Bùi Hoài Duật không nghe thấy câu trả lời của cô, ôm lấy mặt cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702501/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.