Nghê Vụ chống hai tay lên giường, hơi nâng nửa thân trên lên, liền bị thân thể anh đè lại, hơi nóng hầm hập như thiêu đốt cô.
Khuỷu tay cô chưa kịp co lại, đành phải thuận thế nằm xuống, mái tóc đen dài phủ trên chiếc gối màu xanh xám, khuôn mặt trắng nõn nà, đồng tử trong veo thoáng qua một tia xấu hổ.
Ngực anh quá cứng. Còn cô, đặc biệt mềm mại.
Bùi Hoài Duật yêu không muốn rời tay.
Giọng nói chứa ý cười cắn nhẹ một cái, tận hưởng vẻ run rẩy sợ hãi của cô. Nụ hôn uốn lượn đi lên bắt lấy môi cô, phủ lên, tràn đầy thèm khát. Khúc dạo đầu đặc biệt kéo dài, mỗi bước đều cắn vành tai cô khàn khàn hỏi cô có được không.
Nghê Vụ có chút chịu không nổi, giống như dao cùn cắt thịt.
Bàn tay cô bấu chặt lưng anh, móng tay dù đã cắt gọn cũng không tự chủ để lại vài vết cào trên lưng anh. Ba năm rồi bọn họ chưa làm chuyện này. Nghê Vụ cũng cần một quá trình thích ứng, không thể dung nạp.
Cô toàn thân mệt mỏi rã rời, mái tóc đen dài bị mồ hôi dính bết trên má, mang theo hai vệt hồng.
Bùi Hoài Duật chống tay, sống mũi cao thẳng tuấn tú, một giọt mồ hôi lăn xuống, rơi vào chiếc cổ thon dài mềm mại của người phụ nữ phía dưới.
Anh cúi đầu hôn cô.
Phó tổng khách sạn nghe nói tân tổng giám đốc của Bùi thị vừa gấp rút thuê một phòng suite hạng sang ở đây, đến giờ ăn trưa, lập tức cùng quản lý đến, dặn dò quản gia phòng suite đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702490/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.