“Tuế Tuế, chân con khỏi chưa? Chỗ bị gãy còn đau không?” Bùi Hoài Duật đã nửa năm không gặp Nghê An. Anh có chút tham lam nhìn cô bé trước mặt, lại sợ cảm xúc quá khích của mình sẽ dọa bé.
“Không đau.” Tuế Tuế còn quay một vòng: “Chú Bùi, cảm giác như lâu lắm rồi không gặp chú.”
Nửa năm. Tuế Tuế hình như cao hơn một chút.
Bùi Hoài Duật ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với cô bé.
“Tuế Tuế, con có nhớ chú không?”
“Dạ, nhớ ạ.”
“Con có thể gọi điện cho chú.” Bùi Hoài Duật thấy trên cổ tay con đeo một chiếc đồng hồ điện thoại, nhưng không phải là món quà năm mới anh tặng bé.
Tuế Tuế lè lưỡi: “Con quên lưu số chú vào đồng hồ mới rồi.”
Bùi Hoài Duật nhập số điện thoại của mình vào đó.
Tuế Tuế nhìn một cái: “Con thuộc rồi.”
“Thật không?” Bùi Hoài Duật xoa má con, đầu ngón tay khẽ chạm, ánh mắt lộ vẻ vui mừng: “Đọc cho chú nghe thử.”
Nghê An đọc một lần. Nụ cười trên mặt anh càng sâu hơn. Ngón tay anh v**t v* má cô bé, không kìm được run rẩy.
“Tuế Tuế, chúng ta về thôi, ông cậu cháu đang ở đây trông chừng.” Trần Thiệu An bước ra, ánh mắt đối diện với Bùi Hoài Duật. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô bé: “Đi thôi.”
“Ôi.” Tuế Tuế vẫy tay với Bùi Hoài Duật: “Chú Bùi tạm biệt.”
Bùi Hoài Duật đứng dậy. Ánh mắt lạnh đi, nói một cách nhàn nhạt.
“Trần Thiệu An, chúng ta nói chuyện đi.”
Phòng hòa giải dân sự nằm đối diện xéo với bệnh viện thành phố. Vốn dĩ nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702450/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.