“Hả?” Đới Minh Thịnh ngây người.
Bùi Hoài Duật khàn giọng và vô lực hỏi lại một lần nữa, Đới Minh Thịnh tỉnh cả rượu, rồi cầm điện thoại đi ra phòng khách.
“Anh tư...”
Bùi Hoài Duật dựa vào ghế, nhắm mắt lại, đôi môi tái nhợt mấp máy.
Hóa ra, cô đã nghe thấy hết.
Trong xe không bật đèn, khuôn mặt anh ẩn vào màn đêm.
“Hôm đó, tôi đã nói gì?”
Sinh nhật của Bùi Hoài Duật là ngày anh ghét nhất.
Ai cũng chúc anh sinh nhật vui vẻ. Nhưng anh chẳng vui chút nào.
Rất ít người biết về vụ bắt cóc năm đó. Thậm chí bây giờ, sau hơn hai mươi năm, cái tên Bùi Diên từ từ bị lãng quên trong cuộc sống hàng ngày.
Chỉ vào ngày sinh nhật, cả nhà họ Bùi chìm trong một đám mây u ám của niềm vui. Họ tổ chức sinh nhật cho anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ, ăn bánh sinh nhật như ăn thủy tinh. Cả nhà họ ngồi cùng nhau, sau khi tan tiệc Vu Tú Huệ lén lau nước mắt, mọi người đều im lặng, Bùi Thành Quân cũng khòm lưng lên lầu.
Bữa tiệc sinh nhật mà mọi người giả vờ vui vẻ, thực ra không một ai cảm thấy vui.
Bùi Hoài Duật căn bản không muốn nhắc đến sinh nhật này.
Ngày hôm đó anh đã đến nghĩa trang một chuyến. Ở lại trò chuyện với Bùi Diên một lúc, rồi đến phòng riêng. Mấy người anh em thân thiết tổ chức sinh nhật cho anh, năm nào cũng vậy, không ai biết sinh nhật anh không hề vui vẻ.
Vào ngày sinh nhật, Bùi Hoài Duật đã uống rất nhiều rượu. Cồn dường như có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702449/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.