Vu Hướng Đông nói: “Cái thằng hỗn xược này, vừa mới đến được bao lâu mà đã đòi đi.”
Bùi Hoài Duật thuận miệng bịa đại một câu: “Đi bệnh viện trực.”
Bùi Thành Quân ở ngay bên cạnh: “Chỉ có con là bận rộn nhất.”
Bùi Hoài Duật có thể không nể mặt bất cứ ai, có thể phớt lờ lời Bùi Thành Quân trong nhà, nhưng lời ông ngoại thì anh không thể phớt lờ. Thuở nhỏ, Bùi Thành Quân bận quản lý nhà họ Bùi, bận dạy dỗ Bùi Diên làm người thừa kế. Còn Bùi Hoài Duật anh là lớn lên bên gối ông ngoại.
Bình thường, Bùi Thành Quân đến đây cũng không dám làm càn. Hậu bối của hai nhà họ Vu và họ Bùi càng kính trọng vô cùng. Ông cụ chống gậy xuống một cái, những người xung quanh không dám thở mạnh.
Bùi Hoài Duật một tay choàng qua cổ Vu Hướng Đông, cúi đầu: “Ông, cháu kể ông nghe một bí mật.”
Vu Hướng Đông ghé sát lại.
Bùi Hoài Duật nói: “Cháu có bạn gái rồi, cháu phải đi tìm cô ấy.”
Vu Hướng Đông sáng mắt lên: “Thật hả?”
Bùi Hoài Duật gật đầu.
“Sao không dẫn về đây cho chúng ta xem?”
Anh thì thầm vào tai Vu Hướng Đông: “Cháu là lốp dự phòng của cô ấy, bao giờ cháu lên chính thức thì cháu sẽ dẫn về.”
“Cái thằng hỗn xược này!” Vu Hướng Đông nhấc gậy đánh vào chân anh. Cây gậy gỗ đánh trúng Bùi Hoài Duật một cái thật mạnh. Anh không hề nhúc nhích, tiếp tục khoác vai Vu Hướng Đông: “Cháu phải đi hẹn hò đây, muộn là bị người ta nẫng tay trên mất.”
Vu Hướng Đông xoa thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702429/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.