Buổi tối, Nghê Vụ ở trong phòng cùng bà ngoại xem tivi thì bên ngoài có tiếng động.
Bà ngoại nghe tiếng, nói: “Hình như cậu mợ cháu về rồi.”
Nghê Vụ cau mày. Cô đã dặn bà ngoại đừng nói cô đang ở đây.
Nghê Vụ không thể hòa thuận với cậu mợ. Cô không thể quên, nếu không phải mợ đã xô cô một cái, đứa con của cô đã không gặp chuyện. Bảy năm nay, cô hầu như không gặp cậu mợ. Cô chỉ có bà ngoại và Tuế Tuế là hai người thân.
Nghê Vụ trốn trong phòng, đóng cửa lại, lắng nghe những tiếng động bên ngoài.
Cậu cô, Tống Gia Lượng, bước vào một mình. Mang theo hai thùng sữa và một ít trái cây, đặt trong nhà chính.
“Mẹ, Gia Văn mang thai rồi. Thu Phương ở nhà chăm sóc nó nên không đi cùng.”
“Gia Văn có thai à.” Nghê Mỹ Vân cười: “Đó là chuyện tốt.”
Tống Gia Lượng nhìn mâm cơm trên bàn, không giống khẩu phần của một người.
“Mẹ, nhà có khách ạ?”
“À... bạn bè trong làng thôi.”
“Mẹ, Thanh Miểu năm nay không về sao?”
“Có về.” Nghê Mỹ Vân vô thức nhìn về hướng căn phòng, nói với Tống Gia Lượng: “Gia Lượng à, Miểu Miểu một mình không dễ dàng gì, con là cậu nó, hai đứa lại cùng ở thành phố Tùng, con phải nhớ chăm sóc nó. Chúng ta là người một nhà, không có gì không thể nói ra, hiểu lầm trước đây, giải quyết là xong thôi.”
Tống Gia Lượng hơi né tránh, ho một tiếng: “Mẹ, những điều mẹ nói con đều hiểu.”
“Con nghe nói nhà mình, chỉ còn mẹ là chưa ký. Ngôi nhà cũ này giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702428/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.