Bùi Hoài Duật bịt mũi cô, ghì vào sau cánh cửa, nhìn đôi môi hé mở vì không thở nổi, hơi thở gấp gáp của cô.
“Em là chó à?”
Nghê Vụ cảm thấy mùi trên người anh ta khiến người khác nghẹt thở, mùi nước hoa nữ rất nồng, hương hoa nồng đậm xộc thẳng vào mặt. Cô đẩy ngực anh ta, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp.
Cô không thích mùi nước hoa nồng nặc trên người Bùi Hoài Duật.
Ai biết trước đó anh có ở cùng người phụ nữ nào khác không...
Là với Lận Thi Tuyên sao?
Dù sao họ đã đến cùng nhau.
Bùi Hoài Duật bế cô lên, bước nhanh đến ghế sô pha. Tay cô không ngoan ngoãn, với chút sức lực đó của cô thì chống cự được gì. Anh cúi đầu, cách lớp áo len hôn lên xương quai xanh của cô, ngón tay luồn qua lưng cô, mò mẫm tìm khóa kéo.
Quần áo phụ nữ thật phiền phức.
Nghê Vụ hít thở mùi nước hoa nữ trong không khí.
Cảm thấy tức ngực khó chịu.
Tối nay cô đã uống chút rượu, hơi thở yếu ớt, không còn sức để chống đỡ, cồn làm đầu óc cô ong ong.
Cô nằm trên sofa, chiếc cổ trắng mảnh khảnh hơi ngẩng lên, đèn chùm pha lê lấp lánh chói mắt, tầm nhìn mờ đi rồi lại rõ ràng. Đôi môi của anh lạnh lẽo mà nóng rực, lướt nhẹ cắn lên da cổ cô.
Nghê Vụ ngoảnh mặt sang, mái tóc dài che khuất tầm mắt, vài lọn rơi trên ngực.
Bùi Hoài Duật cuối cùng cũng mò được khóa kéo của chiếc váy len ở vị trí ẩn phía dưới eo. Anh thở dài một hơi, ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702424/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.