Lúc Bùi Hoài Duật chuẩn bị rời đi, Lận Thi Tuyên lên xe.
Hai người đi cùng một địa chỉ.
Bùi Thành Quân nghiêm mặt bảo anh đưa Lận Thi Tuyên đi một đoạn.
Cho dù không thích, quan hệ bề ngoài cũng phải giữ cho ổn thỏa.
Dù sao ông nội Lận Thi Tuyên cũng là bộ hạ của ông Vu.
Mỗi dịp lễ tết đều gặp nhau.
Bùi Hoài Duật không vui: “Đây là lần cuối cùng.”
Bùi Thành Quân xua tay.
Lận Thi Tuyên ngồi lên xe, nhìn ngó xung quanh: “Anh Hoài Duật... bình thường anh lái xe kín tiếng vậy sao?”
Bùi Sơ Yên đã nói với cô, Bùi Hoài Duật lạnh lùng như sương giá với tất cả mọi người, ngay cả khi ở với người nhà cũng vậy.
Vì thế, anh đối xử với cô như vậy cũng là bình thường.
Cho dù Bùi Sơ Yên là cháu gái anh, lần này về nước, Bùi Hoài Duật đối với cô cháu gái này cũng xa cách lạnh nhạt.
Bùi Sơ Yên an ủi cô... cho dù bây giờ cô và Bùi Hoài Duật không có tiến triển thực chất nào, nhưng tương lai, ai mà nói trước được, dù sao với gia thế như Bùi Hoài Duật, chắc chắn sẽ phải liên hôn.
Môi Bùi Hoài Duật mím lại.
Không lên tiếng.
Anh liếc nhìn Lận Thi Tuyên qua gương chiếu hậu.
Quả thực không có gì để nói.
Cứ như thể đối phương không hiểu tiếng người, không thể giao tiếp.
Mặt anh lạnh lùng, lái xe thẳng đến Trú Dạ.
Chỗ đậu xe đã chật kín.
Anh xuống xe, ném chìa khóa cho nhân viên an ninh mặc đồ đen đang đi tới.
Vệ sĩ này là do Đới Minh Thịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702423/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.