“Cô Nghê, tôi muốn hỏi thăm một người.” Dì An suy nghĩ vài giây: “Hồi cấp ba, trong lớp thiếu gia có một nữ sinh tên là Trình Miểu, cô có quen không?”
Nghê Vụ rủ mắt xuống.
Nhìn ấm nước đang sôi, cô khàn giọng, bình tĩnh bổ sung: “Trình Thanh Miểu.”
“Đúng, chính là cái tên này.” Dì An biết mình hỏi đúng người rồi, đều là bạn học, lại còn là lớp bên cạnh, chắc chắn biết chút gì đó.
“Cô Nghê, cô có thể nói về cô Trình Thanh Miểu này được không? Cô ấy là người như thế nào, các cô có ảnh chụp chung không?” Trong đời sống tình cảm của thiếu gia, chỉ xuất hiện cái tên này, dì An cũng muốn tìm hiểu một chút.
Nghê Vụ rửa táo, cắt thành miếng nhỏ.
“Cô ấy... rất béo, không đẹp, cũng không thích nói chuyện, các bạn học đều đặt biệt danh cho cô ấy, con heo… thùng nước...”
“Cô ấy khá ngốc, không có tài năng gì đặc biệt, thành tích học tập tốt là vì cô ấy rất cố gắng.”
“Cô ấy cũng không có bạn bè gì, chỉ thích ở một mình.”
Cô bình tĩnh kể lại về chính mình ngày xưa.
Dì An: “Ây da, sao lại có những người xấu như vậy, đám học sinh hỗn láo đó cứ thích đặt biệt danh cho người khác.”
Nghê Vụ cắt xong một miếng táo, đưa cho dì An, rồi bưng đĩa trái cây ra phòng khách.
Khoảng năm giờ chiều.
Điện thoại Nghê Vụ vang lên.
Là Bùi Hoài Duật gọi đến.
Cô bắt máy, giọng anhtruyền đến: “Mẹ tôi có ở nhà không?”
“Ừm.”
“Lát nữa tôi sẽ đến đón họ.” Anh dừng lại một chút, giọng điệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702412/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.