Tựa như tiếng chuông buồn bã, từng tiếng đánh vào lồng ngực cô.
“Hoá ra, anh vẫn còn nhớ đến tôi.”
Bùi Hoài Duật ngủ thiếp đi.
Nghê Vụ không ngủ, cô mở máy lạnh phòng khách, lấy chăn mỏng đắp lên người anh.
Cô vòng tay ôm đầu gối, ngồi trên thảm, lưng tựa vào sofa. Thỉnh thoảng, cô có thể nghe thấy anh gọi tên mình trong cơn say mộng mị.
Anh đã gọi Nghê Vụ, cũng gọi Trình Thanh Miểu.
Ngoại trừ bà ngoại, suốt bảy năm qua, cô hầu như không còn nghe ai gọi cái tên này nữa.
Nghê Vụ không hề cắt đứt bản thân khỏi bảy năm trước, nhưng việc nghe thấy tên mình từ miệng Bùi Hoài Duật lần nữa, cứ như một giấc mơ.
Đêm hôm đó.
Nghê Vụ nửa tỉnh nửa mê, cô dường như quay về bảy năm trước.
Đi xuyên qua con đường nhỏ trong trường, Bùi Hoài Duật đi trước, cô theo sau, trời rất lạnh, cô hà hơi vào lòng bàn tay.
Ngày mai là sinh nhật cô, Nghê Vụ chưa từng nghĩ anh sẽ cùng mình đón sinh nhật, nhưng trong lòng cũng mơ hồ mang theo một tia hy vọng. Cô cẩn thận hỏi anh ngày mai có rảnh không?
Bùi Hoài Duật nói không rảnh.
Nghê Vụ rất thất vọng, nhưng cô đi phía sau, Bùi Hoài Duật không nhìn thấy.
Có lẽ sự thất vọng của cô quá rõ ràng, ngay cả khi Bùi Hoài Duật đi phía trước, anh vẫn cảm nhận được. Không khí xung quanh tĩnh lặng, anh dừng bước, Nghê Vụ suýt nữa đâm vào lưng anh.
Bùi Hoài Duật hỏi cô, ngày mai có chuyện gì à?
Nghê Vụ lắc đầu nói không có gì.
Ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702407/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.