Nghê Vụ thầm nghĩ.
May mà hiện tại quần áo cả hai vẫn nguyên vẹn.
Mặt Nghê Vụ đỏ như gấc, còn Bùi Hoài Duật phía sau thì lại trông sảng khoái, nhưng nhìn đôi mắt trong veo của cô bé, anh đột nhiên cảm thấy một sự chột dạ khó tả.
Cô cũng không giải thích nhiều, chẳng thể giải thích rõ ràng với con nít.
Bùi Hoài Duật nói anh ra ngoài giải quyết chút việc, lát nữa sẽ quay lại đưa mẹ con cô về.
Nghê Vụ biết Tuế Tuế chắc là muốn đi vệ sinh, định giúp con, Tuế Tuế nói: “Mẹ ơi con tự mình làm được.”
Cô chờ ngoài cửa nhà vệ sinh.
Nhìn chằm chằm vào cánh cửa kính mờ, cô cũng cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu.
Hai má nóng bừng vẫn chưa tan, giống như vừa làm chuyện xấu nào đó, sợ bị phát hiện.
Cô nghĩ nhà vệ sinh bên trong ngay cả cửa sổ cũng không có, cũng không biết Bùi Hoài Duật có tiện tay bật hệ thống thông gió không, mùi bên trong đã tan hết chưa, bao cao su đã bị vứt vào thùng rác hay bị bỏ quên trên sàn chưa kịp xử lý.
Cảm giác chẳng khác nào đến công ty mà vẫn ám ảnh cửa nhà chưa khóa.
Hoàn toàn không còn ký ức về thao tác lúc đó nữa.
“Mẹ ơi.” Giọng con gái vọng ra từ bên trong.
Nghê Vụ đẩy cửa bước vào.
“Mẹ ơi, vẫn cần mẹ giúp con.”
Quần áo mùa đông dày, cô bé không dám dùng sức của một chân.
Nghê Vụ giúp con gái mặc quần áo xong, khóe mắt vô thức liếc nhìn nhà vệ sinh, nhà vệ sinh trong phòng nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702399/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.