Nghê Vụ đứng dậy đi ra ngoài.
Trong điện thoại, giọng Tề Lộ vọng đến. “Anh rể họ em hỏi chị, có phải đã đắc tội với nhân vật lớn nào không, đối phương còn đang quấy rối chị à.”
Nghê Vụ nghĩ một lát, “Không có, chị đã chặn rồi.”
Ngoài công việc ra, cô cũng ít giao tiếp xã hội, mỗi ngày đều về nhà, đâu có đắc tội với ai.
“Vậy chắc là gửi nhầm rồi... Anh rể em cũng không dám nói cho em biết, chỉ nói gia đình đối phương rất ghê gớm.” Nhưng Tề Lộ và Nghê Vụ đã làm việc cùng nhau bốn năm, cô ấy cũng khá hiểu Nghê Vụ, vòng quan hệ của Nghê Vụ rất đơn giản và trong sạch.
Hai ngày nay, Nghê Vụ đã chặn đối phương, đối phương cũng không dùng số khác để tiếp tục quấy rối cô.
Chẳng lẽ thực sự là gửi nhầm?
“Anh rể em nói, gia đình đối phương rất có thế lực, nếu chỉ là tin nhắn quấy rối, không có hành động thực chất nào, thì thường là... chị nghĩ xem có đắc tội với công tử nhà giàu nào không?” Tề Lộ không dám nói thẳng, anh rể cô nói, chủ số điện thoại đó ở thành phố Tùng là đứng top đầu.
“Không có.”
Bên trong quán, Cố Tử Mặc thấy Nghê Vụ đi ra ngoài, ăn uống cũng không còn ngon miệng nữa, ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Sau đó một bàn tay to lớn, xoay cổ cậu bé.
Bùi Hoài Duật nhướng mắt, “Ăn cơm.”
Cố Tử Mặc phản kháng trong im lặng, đưa tay, chùi lên quần tây của Bùi Hoài Duật.
Anh cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ dính dầu mỡ đang nắm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-ruc-ro-tran-nhuoc-chu/4702373/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.