Chuông tan học nửa đêm vừa vang lên, Lưu Mộ từ đằng sau đã choàng vai Lâm Vụ ngay: “Cùng đi ăn nhé?”
Từ khi phát hiện Lâm Vụ phải đi ăn đêm một mình, Lưu Mộ cũng đơn bóng tự động hợp tác để tạo nên một bữa ăn đêm “hợp tác tạm thời”.
Kỳ hạn của việc hợp tác tạm thời này thì quyết định vào “Người hợp tác cố định ăn đêm” của Lâm Vụ, cũng là vị ngành máy móc trông dữ dằn kia chừng nào mới quay về.
Lâm Vụ có vẻ như hơi ngơ ra, bị choàng vai được một hai giây mới quay đầu lại: “À, được.”
Lưu Mộ thấy thế trêu: “Tan học rồi, đừng nghĩ nhiều.”
Căn tin ban đêm vẫn náo nhiệt như bình thường.
Lâm Vụ và Lưu Mộ lấy cơm xong thì tìm bàn trống. Vừa ngồi xuống thì lại có một tiếng “Leng keng” vang lên giữa hai người.
Là tiếng thông báo WeChat.
Lâm Vụ gần như là lập tức buông đũa xuống để lấy điện thoại ra kiểm tra.
Màn hình vẫn tối đen, lặng yên không tiếng động.
Lưu Mộ từ từ giơ điện thoại đang sáng lên vì có thông báo: “Ừm, của tớ.”
Lâm Vụ yên lặng cất điện thoại, hơi xấu hổ, cũng thấy hơi mất mát.
Lưu Mộ trả lời tin nhắn xong mới cảm thấy không đúng: “Ủa? Tiếng WeChat của cậu là tiếng sói tru mà đúng không, cậu đổi lại rồi à?”
Không có đổi lại.
Thế nên ngay lúc lấy điện thoại ra, Lâm Vụ mới cảm thấy được mình quá nhạy cảm mất rồi.
Lưu Mộ cũng phát hiện thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-nhan-luong-vu/2864180/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.