Trong một khoảnh khắc không ai nói gì, dường như gió cũng đi đường vòng, tránh còn không kịp. Chỉ còn lại một căn phòng yên tĩnh, nhóm thị vệ phía sau người nào người nấy mặt mày xám xịt, đứng im cúi gằm xuống, cố gắng thở thật nhẹ sợ bị chú ý đến.
Lưu huyện lệnh nhìn chằm chằm người mặc áo bào trắng trước mặt, bàn tay chống trên nền đất khẽ run, trán toát mồ hôi, ánh mắt tối sầm.
Tạ Lăng Du cũng không vội, dù bận vẫn ung dung cúi xuống nhìn Lưu huyện lệnh đang quỳ trước mặt. Ông gầy trơ cả xương, cả người suy sụp, môi trắng bệch. Ông cứ ngập ngừng nửa ngày trời mà chẳng nói nên lời nổi một câu.
Tôn Kiềm liếc nhìn đám thị vệ bên ngoài, tiến lên một bước. Bọn thị vệ nháo nhào lui về phía sau, bội kiếm va chạm phát ra tiếng có vẻ hơi hoảng loạn. Ánh mắt chờ mong của bọn họ nhìn về phía Lưu huyện lệnh, nhưng giờ phút này Lưu huyện lệnh đã là Bồ Tát bằng bùn qua sông, tự thân ông còn khó bảo toàn được, không có chỉ thị gì cho bọn họ, đến quay đầu lại cũng chẳng quay được.
Lưu huyện lệnh chỉ cảm thấy như có cả ngàn cân trên đỉnh đầu, đè ông không dám ngẩng lên, hô hấp nặng nề như cá mắc cạn.
Tôn Kiềm từ trước đến nay đều không làm việc vô nghĩa, ép bọn họ lui ra đến ngoài cửa liền đóng sầm cửa lại đến "rầm" một cái.
Tiếng đóng cửa làm Lưu huyện lệnh giật mình run bắn lên, như vừa tỉnh mộng mà siết chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-che-anh-ngoc-vu-du/3304910/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.