Tạ Lăng Du bê bát đũa rời khỏi phòng chất củi, lúc đi còn giúp Huyền Nhất đóng cửa lại. Hắn thong thả bê bát đũa đến phòng bếp, thấy hai người đang dùng bữa qua cửa sổ, chắc là cảm thấy một lượt đi một lượt về cũng xa quá nên ăn luôn ở trong phòng bếp.
Mạnh Nghị thấy hắn tới liền phản ứng rất mạnh ôm bát vào lòng, hiển nhiên là chưa nguôi giận, còn không thèm nhìn hắn.
Tạ Lăng Du cất chén đũa ngăn nắp, trong lòng thở dài, vách mặt ra vỗ vỗ hắn, dí dỏm nói: "Giận thật cơ à?"
Mạnh Nghị bơ hắn, Tạ Lăng Du không ngừng cố gắng: "Có một bát mỳ thôi mà, bơ ta thật à?"
Mạnh Nghị nhìn hắn, lại nhìn bát cơm trong tay, cuối cùng làm vẻ đau lòng từ bỏ thứ mình yêu thích cho hắn một miếng thịt kho tàu, gượng ép nói: "Một miếng thôi đấy, không cho nhiều đâu."
Tạ Lăng Du cười khẩy, dùng quạt gõ đầu hắn. Mạnh Nghị trừng mắt nhìn hắn, Tôn Kiềm cũng không ngẩng đầu lên, mặt lạnh như băng ăn cơm, hiển nhiên là đã quá quen với mấy cảnh như này.
"Mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa sẽ không an lành được như này đâu." Tạ Lăng Du Du không quấy rầy bọn họ ăn cơm nữa, nói mấy câu tin dữ này xong liền quay người rời đi, ngó lơ tiếng hô to gọi nhỏ của Mạnh Nghị ở phía sau.
Tôn Kiềm liếc Mạnh Nghị cảnh cáo, hắn khựng lại một cái rồi mới dừng lại, lùa mấy miếng cơm, tròng mắt đảo tròn nhìn qua một vòng, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-che-anh-ngoc-vu-du/2823030/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.