Thanh Khâu Quyết rõ ràng đã thấy được ngọn lửa nhen nhóm chờ bùng lên trong mắt hắn. Cho dù sau khi trưởng thành ai cũng phải khen Tạ Lăng Du một câu ôn hòa nho nhã, nhưng hắn cũng không phải loại người để mặc cho người khác có thể nắm thóp.
Y xem xong liền thôi, khoanh chân lại, nói thẳng vào vấn đề: "Phòng cạnh Tư Cẩn huynh không có ai nhỉ, đêm nay có thể có người không?"
Tạ Lăng Du cảm thấy mình có thể cạo đầu đi tu luôn được rồi, nén lửa giận gọi gia nô đến: "Sắp xếp phòng bên cạnh ta một chút, tối nay vị công tử này vào đó ở, vất vả rồi."
Thanh Khâu Quyết nhướng mày, được voi đòi tiên: "Tối nay chắc Tư Cẩn huynh không có kế hoạch gì nhỉ, chắc chúng ta trò chuyện xuyên đêm được đúng không?"
Tạ Lăng Du ngoài cười nhưng trong không cười, dối trá nói: "Đương nhiên rồi, đêm dài có người trò chuyện thì còn gì bằng."
Đúng là không gì bằng, muốn viếng mộ y quá đi thôi.
Lúc Tạ Lăng Du sắp không nhịn được mà phất tay áo rời đi, Hạ Úy vui vẻ đi tới. Vừa định mở mồm, thoáng thấy vật thể không xác định đầy trên đất, cúi xuống nhìn, hắn liền im bặt.
Hắn sai gia nô dọn dẹp mảnh vỡ, ngầng đầu cẩn thận nhìn cái này rồi lại cẩn thận ngó cái kia, biểu cảm đầy sự muốn nói nhưng thôi.
Thanh Khâu Quyết "giỏi đoán ý người" lên tiếng giải thích: "Mới vừa rồi Tư..."
"Tại hạ Tạ Lăng Du, tự Vân Lâu." Tạ Lăng Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-che-anh-ngoc-vu-du/2823103/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.