Tạ Lăng Du cau mày, ngăn lại động tác lôi kéo của ông, giơ bàn tay khớp xương rõ ràng lên, tiến đến đỡ người thị vệ kia dậy, trầm giọng nói: "Bọn ta tất nhiên sẽ cố hết sức."
Lúc này trời mới tờ mờ sáng, người quan viên dẫn đầu gầy gò, hai má hóp heo trông vô cùng khắc khổ.
Ông thấy vậy liền ngại ngùng thu tay lại, quy củ hành lễ tự báo gia môn: "Hạ quan là huyện lệnh huyện Thanh Hồi, Lưu Đạo Thanh. Các vị công tử đi đường mệt nhọc, giờ vẫn còn sớm, chi bằng nghỉ ngơi vài canh giờ đã?"
Tạ Lăng Du quay lại nhìn, thấy sắc mặt bọn họ vẫn chưa lộ vẻ mệt mỏi liền lắc đầu nói: "Thôi, hiện giờ tình hình nghiêm trọng, mời huyện lệnh cho mời lang trung của địa phương để bọn ta tìm hiểu tình hình hiện tại trước đã."
Lưu huyện lệnh vâng lệnh, nhỏ giọng sai người đi sửa soạn phòng ốc, lại sai người thị vệ vừa rồi đi mời lang trung đến.
Tạ Lăng Du bồi thêm một câu: "Tìm vị nào đáng tin, làm phiền rồi."
Người thị vệ kia hiểu ý, hành lễ cáo lui.
Bọn họ theo sự dẫn dắt của Lưu huyện lệnh đi tới một cái phủ trông còn rất mới, trên bảng hiệu còn viết hai chữ Lưu phủ. Tạ Lăng Du nhướng mày, liếc nhau với Mạnh Nghị.
Mạnh Nghị ngó nghiêng xung quanh, như lơ đãng hỏi: "Không ngờ trong trấn nhỏ như vậy mà Lưu huyện lệnh cũng có phủ nữa sao?"
Lưu huyện lệnh biết hắn đang hỏi gì, cười khổ một tiếng: "Nam Lăng là vùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-che-anh-ngoc-vu-du/2823045/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.