Khoảng hơn một canh giờ sau, sắc trời bên ngoài đã sáng lên hoàn toàn, hai người cùng ăn ý mở mắt ra, sửa sang lại vạt áo. Nhắm mắt dưỡng thần lâu như vậy tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.
Thanh Khâu Quyết không đợi Tạ Lăng Du sai bảo liền làm cái nết tươi cười thẹn thùng của người hầu rồi đi sang phòng bên cạnh gọi người. Tạ Lăng Du mặt không đổi sắc đi theo, cân nhắc về việc học một kỹ năng.
Không ngờ bọn họ vừa ra khỏi cửa được nửa bước liền gặp Mạnh Nghị đang gõ cửa phòng Tôn Kiềm. Tạ Lăng Du thầm nghĩ cũng phải thôi, Tôn Kiềm dù sao cũng là một tiểu Tướng quân, kiểm soát thời gian rất tốt.
Mạnh Nghị nghe thấy tiếng động liền dịu mắt đi tới, sốt ruột ngáp một cái, đi tới trước mặt Tạ Lăng Du, miệng lẩm bẩm: "Đi nào, giờ chúng ta làm gì?"
Bọn họ mới đến, gần như không biết gì về tình hình nơi này. Lão lang trung cũng nói hiện giờ bá tánh đang oán giận, vẫn nên lập tức đi các nơi xem tình huống cho thỏa trước đã, không thể vội được.
Tạ Lăng Du trầm ngâm một lát, hỏi dò ba người: "Đi xem tình hình trước đã rồi quyết định sau, các ngươi nghĩ sao?"
Tôn Kiềm gật đầu, sắp xếp hạn nhân đi chuẩn bị phòng điều chế thuốc tạm thời. Hắn im lặng một lát rồi do dự nói ra tin tức mình vừa mới nghe được: "Tình hình bên ngoài sợ là không ổn lắm. Theo ta mới biết thì đêm trước Lưu huyện lệnh vừa ra lệnh cưỡng chế nhốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-che-anh-ngoc-vu-du/2823042/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.