Lê Nghiễn Thanh tắm nước lạnh hơn mười phút, vậy mà vẫn thấy chẳng có tác dụng gì.
Hình ảnh khi nãy vẫn rõ ràng trong đầu, không sao xua đi được — thậm chí, càng lúc càng khó kìm nén hơn.
Thế nên, khi Lâm Thư Đường gõ cửa phòng tắm, anh liền kéo cô vào trong.
Trên người anh vẫn còn hơi lạnh, khiến cô dù muốn phớt lờ cũng không thể.
Anh dựa vào người cô, hơi thở dồn dập, giọng khàn khàn, mang theo chút ẩn nhẫn lẫn bất lực:
“Bảo bối… phải làm sao đây? Tắm nước lạnh cũng chẳng có tác dụng.”
Ở bên nhau đã lâu, Lâm Thư Đường làm sao không hiểu tình trạng của anh lúc này.
Giọng nói trầm thấp ấy còn pha chút ấm ức — bao lâu nay, đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói với mình bằng giọng điệu như vậy.
Qua lớp khăn tắm, cô cảm nhận được sự nóng rực khác thường nơi cơ thể anh, khẽ run nhẹ.
Không đợi cô đáp, anh đưa tay v**t v* khuôn mặt cô, rồi cúi xuống, môi lướt qua vành tai nhỏ nhắn.
Có lẽ do vừa tắm xong, giọt nước còn vương trên da khiến cô rùng mình.
“Được không?” – anh vừa nói, vừa hôn dọc xuống cổ cô.
Động tác nhẹ đến mức gần như dịu dàng, nhưng lại khiến cô run rẩy không kiểm soát được.
Giọng cô run lên:
“Nhưng… còn em bé…”
“Anh biết.” – anh nói, rồi nắm lấy tay cô, khẽ dẫn hướng – “Như thế này… sẽ không làm tổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677564/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.