Gần như đúng lúc Lâm Thư Đường vừa chỉnh xong quần áo, từ phía bếp vang lên tiếng động. Cô quay đầu lại thì thấy người giúp việc đang cầm đồ đứng ở cửa, ánh mắt hướng về phía hai người.
Lâm Thư Đường ngẩn ra vài giây, rồi khuôn mặt lập tức nóng bừng. Cô liếc Lê Nghiễn Thanh một cái thật mạnh, sau đó quay người bỏ lên lầu.
Người giúp việc thấy cô như có vẻ giận, liền lo lắng đi đến hỏi nhỏ:
“Thưa ông, hình như phu nhân không vui, có phải tôi làm gì sai không ạ?”
Lê Nghiễn Thanh nở nụ cười, giọng nhẹ nhàng:
“Không có gì đâu, dì cứ làm việc tiếp đi.”
Thấy sắc mặt anh bình thản, người giúp việc mới yên tâm quay lại bếp.
Khi Lê Nghiễn Thanh mở cửa phòng, Lâm Thư Đường đang ngồi trước bàn trang điểm, hai má vẫn ửng đỏ. Anh bước đến, đứng sau lưng cô, rồi vòng tay ôm lấy eo. Ánh mắt anh nhìn qua gương, bắt gặp gương mặt nhỏ đang phồng lên giận dỗi của cô.
Anh nhìn một lát, thấy cô vẫn không định nói chuyện, bèn cúi đầu, nghiêng người hôn khẽ lên má phải cô, giọng thấp dịu dàng:
“Bảo bối, dì chẳng thấy gì đâu mà.”
Cái hôn nhẹ như gió, mang theo ý dỗ dành.
Nhưng Lâm Thư Đường bây giờ chẳng nghe lọt lời nào, chỉ cho rằng anh đang nói cho có, nên càng bực, quay đầu đi, không muốn nói chuyện.
Lê Nghiễn Thanh thấy thế, bàn tay trượt xuống đặt lên bụng cô:
“Đừng giận nữa, đang mang thai mà giận không tốt đâu.”
Nhiệt độ bàn tay xuyên qua lớp vải truyền đến, khiến Lâm Thư Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677553/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.