Khi Lâm Thư Đường tỉnh dậy, đã hơn bảy giờ sáng.
Lê Nghiễn Thanh đã thay xong quần áo, ánh mắt cô lướt qua chiếc vali đặt cạnh cửa, liền hỏi:
“Anh sắp đi công tác à?”
Anh gật đầu, bước đến đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô:
“Dự án hợp tác ở nước ngoài gặp chút trục trặc, anh phải qua đó xử lý.”
“Đi bao lâu?”
Anh trầm ngâm một lát, rồi nói:
“Nếu thuận lợi, khoảng một tuần.”
“Thuận lợi” — nghĩa là, nếu không suôn sẻ, có thể lâu hơn.
Cô không hỏi thêm. Bây giờ công ty của anh đang vào giai đoạn quan trọng, đúng lúc bận rộn nhất.
Dù hiểu lý do, trong lòng Lâm Thư Đường vẫn dâng lên chút luyến tiếc.
Sợ anh nhìn ra, cô chỉ khẽ nheo mắt, nhìn vào cổ anh mà không dám đối diện ánh mắt ấy.
Anh từng đi công tác không ít lần, nhưng cảm giác trống trải như lần này lại là lần đầu tiên.
Trước đây cô chẳng thấy gì, giờ lại thấy hụt hẫng đến lạ.
Cho dù cô cố giấu, Lê Nghiễn Thanh vẫn nhận ra được biến hóa trong tâm trạng nhỏ ấy.
Anh ôm nhẹ eo cô, hôn lên môi cô rồi khẽ nói:
“Anh sẽ về sớm nhất có thể. Trong thời gian anh không ở đây, nếu có chuyện gì thì gọi cho anh. Gấp quá thì tìm Trương Nhiên hoặc Kỷ Đông Toàn.”
“Vâng.”
Anh đi ra sân bay, cô không tiễn.
Một là vì không cần thiết, hai là cô sợ anh lại lo lắng cho mình.
Khoác bộ đồ ngủ mỏng, cô tiễn anh ra tận cửa. Buổi sáng hơi lạnh, nhiệt độ thấp, vải mỏng manh khiến da cô se
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677522/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.