Trên đường về sau bữa trưa, Lê Nghiễn Thanh nhận được một cuộc điện thoại. Vì đang lái xe, điện thoại được kết nối với Bluetooth trong xe.
Nghe giọng đầu dây bên kia, Lâm Thư Đường nhận ra là Chu Tịch. Hai người nói bằng tiếng Quảng, cô không hiểu hết, chỉ đoán được đại khái — hình như chuyện là: cậu của Chu Tịch dọa kiện ông cụ Chu, vì có hồ sơ nhập viện nên khá rắc rối.
Giọng Chu Tịch tức tối vang qua loa:
“Cái thằng chết tiệt đó, tưởng nhà họ Chu dễ bắt nạt chắc!”
Đúng lúc xe đến chỗ quay đầu, Lê Nghiễn Thanh vẫn tập trung nhìn đường, nhưng không quên dặn:
“Đừng nóng, có gì đợi chuyện lắng xuống rồi tính.”
“Yên tâm, tôi biết chừng mực.”
Nói xong, Chu Tịch cúp máy.
…
Chiều hôm đó, Lê Nghiễn Thanh đến công ty, còn Lâm Thư Đường ở nhà hoàn tất việc ký hợp đồng.
Nhà xuất bản gửi bản hợp đồng điện tử, không cần gặp mặt trực tiếp, nên chỉ mất khoảng nửa tiếng là xong.
Ký xong, cô mở ứng dụng mạng xã hội, thấy lại có thêm nhiều bình luận mới. Nhìn hàng loạt người thích và chia sẻ tác phẩm của mình, trong lòng cô dâng lên cảm giác thỏa mãn khó tả.
Cảm giác được người khác yêu thích thứ mình tạo ra — thật sự là điều chẳng gì có thể thay thế.
Chuyện vẽ truyện tranh này, Lâm Thư Đường vẫn chưa nói với Lê Nghiễn Thanh, tạm thời cũng không định nói.
Cô coi đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677521/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.