Ăn trưa xong, Lê Nghiễn Thanh đi họp trực tuyến. Lâm Thư Đường thì đứng dưới mái hiên hóng gió cho thoáng. Mới được vài phút, bên cạnh đã có thêm một người.
“Bữa trưa có hợp khẩu vị không?”
Lâm Thư Đường nghiêng đầu nhìn — là cô của Lê Nghiễn Thanh. Nghe ra giọng nói kia đầy thiện ý, cô liền mỉm cười lễ phép đáp:
“Dạ, rất ngon ạ.”
“Cùng cô ra bên kia ngồi một lát nhé?”
Lâm Thư Đường nghĩ ngợi vài giây, đoán rằng đối phương có chuyện muốn nói, bèn gật đầu:
“Vâng.”
Hai người cùng ngồi xuống trong đình nghỉ cạnh hồ. Lê Y khẽ hỏi:
“Nghiễn Thanh có từng kể với cháu chuyện hồi nhỏ của nó chưa?”
Lâm Thư Đường im lặng, không đáp.
“Lúc Nghiễn Thanh học tiểu học, ba mẹ nó đã bắt đầu rạn nứt, sống ly thân hai nơi. Anh trai cô không phải một người chồng tốt, cũng chẳng phải người cha tốt. Trước khi mối quan hệ giữa hai người hoàn toàn tan vỡ, cuộc sống của Nghiễn Thanh đều do chị dâu cô lo lắng chăm sóc. Nhưng sau khi chị ấy rời đi, anh trai cô lại chẳng mấy khi nhớ ra là mình còn có một đứa con trai cần được quan tâm.
Cha cô đối với đứa cháu thì tốt, nhưng ông còn bận làm ăn, đâu thể chăm nom suốt ngày.”
Lê Y vốn đang nhìn về phía hồ bơi, nói đến đây thì quay lại nhìn Lâm Thư Đường:
“Nửa năm sau khi họ ly thân, có một hôm Nghiễn Thanh đi học về, mặt và tay toàn là vết thương. Nó tự mình xử lý hết, trong nhà không ai phát hiện — không có cha, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677511/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.