Vừa bước vào nhà họ Lê, Lê Nghiễn Thanh liền nghe thấy một giọng nữ trung niên vang lên:
“Nghiễn Thanh về rồi à!”
Anh không đáp, chỉ im lặng đi thẳng vào phòng khách, ngồi xuống sofa, cúi đầu châm điếu thuốc.
Người giúp việc thấy anh toàn thân tỏa ra hơi lạnh, không dám lên tiếng, nhanh nhẹn chạy lên lầu gọi người.
“Gọi Lê Quảng Tùng xuống gặp tôi.”
Lê Nghiễn Thanh bắt chéo chân, giọng lạnh lẽo nhìn người phụ nữ vừa bước vào.
Tô Vũ Vi nhìn ánh mắt khinh thường của anh, trong lòng rủa thầm “Đồ không biết dạy dỗ”, nhưng trên mặt vẫn cố giữ vẻ đoan trang của một phu nhân nhà quyền quý.
Lúc này, từ trên tầng vọng xuống một giọng nam đầy giận dữ:
“Mày còn biết đường về à?”
Lê Nghiễn Thanh rít một hơi thuốc, trầm giọng nói:
“Người của tôi đâu?”
Lê Quảng Tùng nhíu mày:
“Người của mày là ai?”
“Tôi không có thời gian chơi trò diễn kịch với ông. Muốn diễn,” – ánh mắt anh liếc qua Tô Vũ Vi, giọng đầy chán ghét – “thì đã có khối người sẵn sàng đóng cùng ông.”
“Mày—”
Tô Vũ Vi vội đỡ Lê Quảng Tùng ngồi xuống:
“Có chuyện gì thì nói tử tế, sao phải nổi nóng với con như vậy.”
Lê Quảng Tùng ngồi xuống, ngực vẫn phập phồng tức giận:
“Bà xem, nó coi tôi là cha ra gì nữa!”
Tô Vũ Vi nhẹ vỗ lưng ông ta, rồi ngẩng đầu nói:
“Nghiễn Thanh à, con muốn tìm ai, thật sự dì và ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677331/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.