Nói xong, Tưởng Khâm Viên mới nhận ra mình dường như đã hơi quá lời. Bình thường cô chỉ cần nói với Lê Nghiễn Thanh nhiều thêm một câu thôi cũng đủ thấy sợ, hôm nay thật sự là vì tức giận nên mới mất kiểm soát.
Lê Nghiễn Thanh lại không để tâm đến những lời thiếu lễ độ của cô.
Từ cả đống lời mắng đó, anh chỉ nắm bắt được một chi tiết quan trọng — Lâm Thư Đường mất tích. Anh lập tức đứng dậy đi vào phòng nghỉ, để lại mấy vị quản lý đang báo cáo giữa chừng, tò mò đứng nhìn theo hướng cửa phòng.
Phạm Tư Trác khẽ ho một tiếng:
“Các vị quản lý, cuộc gọi vừa rồi của tổng giám đốc…”
Mấy người kia lập tức hiểu ý, đoán chắc là ông chủ vừa bị ai đó mắng, mất mặt nên không muốn người khác biết, vội gật đầu nói:
“Trợ lý Phạm, chúng tôi gì cũng không nghe thấy.”
Phạm Tư Trác hài lòng gật đầu, mỉm cười ôn hòa:
“Vậy mọi người tạm lui trước đi. Khi nào sếp có thời gian, sẽ gọi lại từng người.”
Trong phòng nghỉ, Lê Nghiễn Thanh một tay chống hông, đứng trước cửa sổ sát đất:
“Cô nói mất tích là sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh còn giả vờ không biết à?” – Tưởng Khâm Viên hừ lạnh, lúc này đã chẳng buồn giữ kẽ nữa.
“Anh sắp kết hôn với người khác, còn cho cậu ấy hy vọng để làm gì?”
Cô vốn không tin việc liên hôn của nhà họ Lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677330/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.