Buổi trưa hôm đó, hai người ăn cơm ngay tại Tịch Thành.
Giữa bữa, Lê Nghiễn Thanh nhận được một cuộc điện thoại. Anh đứng dậy ra gần cửa sổ nghe máy, sau khi cúp điện thoại thì quay sang nói với Lâm Thư Đường:
“Anh phải qua nhà họ Trần một chuyến, em muốn đi cùng hay về trước?”
Lâm Thư Đường dừng tay đang múc canh, ngẩng đầu lên:
“Em về thôi.”
Luận văn của cô vẫn còn dang dở, mà sắp tới đi làm, thời gian để viết sẽ ít đi. Giờ còn rảnh, cô muốn tranh thủ viết thêm chút nào hay chút đó.
Lê Nghiễn Thanh gật đầu tỏ vẻ hiểu:
“Vậy em cứ đợi ở đây, lát nữa sẽ có người đến đón.”
“Vâng.”
Tuy nói vậy, nhưng anh vẫn không đi ngay, mà đợi cô uống xong bát canh mới cùng ra cửa.
Ra khỏi cổng Tịch Thành, chú Tạ đã đứng chờ sẵn. Lê Nghiễn Thanh nhìn cô lên xe rồi mới nhận lại chìa khóa từ nhân viên bãi đỗ, lái xe đi.
Khoảng ba mươi phút sau, xe dừng trước cổng nhà họ Trần.
Nghe tiếng xe, Trần Tấn Diêu từ trong biệt thự bước ra, phía sau còn có Trần Nhuận Lăng.
Đôi mắt cô bé đỏ hoe, rõ ràng là vừa khóc.
Lê Nghiễn Thanh hỏi:
“Sao vậy?”
Lời vừa dứt, cô bé lập tức mím môi, uất ức trào lên, rồi òa khóc, nhào vào ôm lấy chân anh:
“Hu… hu… ba mắng con…”
Giọng ngắt quãng, nghe mà thấy vừa đáng thương vừa tội nghiệp.
Từ phòng khách, Trương Uyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677320/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.