Kiều Sơn đảo mắt, cười gượng:
“Đương nhiên là cần rồi.”
Lâm Thư Đường nghe vậy nhưng lại đặt tập hồ sơ xuống, không nhìn anh ta nữa mà quay sang nhìn người đang ngồi bên cạnh — Lê Nghiễn Thanh.
Thấy không khí không ổn, Kiều Sơn vội vàng nói:
“Cô Lâm, cô xem có hứng thú với vị trí này không?”
Lâm Thư Đường không đáp, chỉ đột nhiên hỏi:
“Trước đây, anh không đồng ý cho em làm ở đây, sao giờ lại đổi ý?”
“Cô Lâm, tôi không hiểu cô nói gì ạ. Tịch Thành luôn hoan nghênh cô quay lại làm việc. Lần trước chẳng phải do cô nói sức khỏe có vấn đề nên mới chấm dứt hợp đồng sao?”
Lâm Thư Đường vẫn không buồn để ý đến anh ta, ánh mắt vẫn hướng về phía Lê Nghiễn Thanh.
Lê Nghiễn Thanh đi đến bên bàn làm việc lớn, giọng nhàn nhạt:
“Ra ngoài trước đi.”
Nghe thế, Kiều Sơn lập tức đứng dậy, khom người cung kính rồi lui ra ngoài.
Thấy vậy, Lâm Thư Đường gần như có thể khẳng định suy đoán của mình, hỏi thẳng:
“Tịch Thành là sản nghiệp của anh?”
Lê Nghiễn Thanh rút điếu thuốc, châm lửa:
“Ừ.”
Lần trước đến Tịch Thành, cô đã cảm thấy Kiều Sơn đối với Lê Nghiễn Thanh có phần quá cung kính, nhưng hôm ấy cô bị dọa không ít, sau khi về lại quên mất nhiều chi tiết. Nghĩ lại vẫn không nắm được điểm khác lạ là gì, nên chỉ cho rằng đó là ảo giác của mình.
Như sợ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suong-mu-cang-hoa-lam-lang/4677319/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.