Chương trước
Chương sau
Đi về phía tây Thạch Thành bảy dặm, đường lớn quanh co dẫn vào chốn rừng núi rậm rạp, đây cũng là con đường tất phải đi qua nếu muốn vào thành. Lúc này trời đã tối hẳn, may thay có ánh trăng dẫn lối, chiếu sáng cả con đường. Gió đêm lành lạnh, Liễu Lạc vận khinh công đi đường một mình, khó khăn lắm mới nghe ngóng được rằng mấy người áp tiêu kia là người của Thuận Phong tiêu cục, liền vội vàng đuổi theo.

Không bao lâu sau, phía trước quả nhiên xuất hiện ánh lửa.

Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, mấy xe chở hàng di chuyển về phía trước một cách trật tự, cờ của Thuận Phong tiêu cục vẫn đang giương cao, bọn tiểu nhị tay cầm đuốc, những người áp tiêu đè chuôi đao, vẻ mặt hơi khẩn trương.

Liễu Lạc âm thầm vui mừng, vội vã bịt mặt bằng chiếc khăn đen đã chuẩn bị từ trước, bám theo.

Xe chở hàng đi vào khe núi, thế núi trở nên cao và dốc khác thường, hai bên trái phải cây cối dày đặc, con đường kẹp ở giữa có vẻ càng chật hẹp hơn, vẻ đề phòng trên mặt những người áp tiêu càng nghiêm trọng hơn.

Áp tải hàng vào ban đêm đã nguy hiểm, huống chi địa hình nơi này rất thích hợp để mai phục, là nơi tuyệt vời cho bọn đạo tặc ẩn náu chờ thời cơ.

"Không đúng.." Liễu Lạc nói thầm, nghi ngờ quan sát một lát, cuối cùng nhìn vào những chiếc xe chở hàng, "Thì ra bọn họ cũng chẳng phải tiêu cục đứng đắn gì!"

Được đấy, cô đây còn muốn giúp các người, không ngờ các người cũng chẳng phải người tốt!

Liễu Lạc nhất thời giận dữ, muốn xông lên nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.

Tuy võ công cô cao cường, nhưng đối phương nhiều người, chỉ mình cô đơn thương độc mã sợ rằng rất khó để tiếp cận chiếc xe kia..

Liễu Lạc bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng. Cô khom lưng nhặt một cục đá, ném thật mạnh, rồivờ kinh hãi hét lên: "Không ổn, có ám khí!"

Hòn đá được nội lực hỗ trợ, xé gió bay vù vù! Những kẻ áp tiêu kinh hãi, lại thêm nghe thấy hai chữ "ám khí" thì liền né đi theo bản năng.



"Á!"

"Mọi người cẩn thận!"

Nhân lúc hỗn loạn, một bóng người lao đi như mũi tên, nhắm tới một cái rương lớn nằm phía sau mui xe chở hàng. Trong chớp mắt, Liễu Lạc đã đứng ở đỉnh rương.

Những người áp tiêu này đều được huấn luyện nghiêm chỉnh. Khi phát hiện tình huống có biến, họ lập tức tự động chia làm hai đội, một đội bảo vệ xe hàng, một đội khác sẽ bao vây phía trước, nhưng tổng tiêu đầu đã nhìn ra vấn đề, phất tay ngăn mọi người, nhìn Liễu Lạc đứng trên rương, nét mặt khó hiểu.

Giặc cướp chỉ có một người không hợp với lẽ thường, hơn nữa nhìn thân hình kẻ này hẳn là phụ nữ..

Tổng tiêu đầu ho một cái lấy giọng: "Cô nương là.."

"Các ngươi dám mượn chuyện áp tiêu bắt người làm điều ác?" Liễu Lạc cười nhạt, nhìn chằm chằm miệng rương lộ ra một miếng vải ở góc áo, bên trong quả nhiên có người! Bình thường ai lại dám cả gan nhốt người vào rương? Bọn họ chắc chắn có vấn đề!

Tổng tiêu đầu thấy thế nở nụ cười, tiến lên phía trước nói: "Hiểu lầm.."

Liễu Lạc một cước đá bay hắn, vội mở rương hỏi han: "Đừng sợ, tôi tới cứu người, hả, sao lại là huynh?". Cô bỗng ngớ người.

Người nọ nằm trong rương, nhìn cô.

Ánh lửa soi sáng khuôn mặt tuấn tú ấy, thì ra là vị công tử áo lam đã gặp trong tửu lâu ban sáng!

"Trời ơi! Là tôi đây!" Liễu Lạc mừng đến mức giật khăn che mặt xuống, "Ban ngày chúng ta còn ngồi ăn chung bàn đấy!"

Thấy rõ mặt mũi cô, công tử áo lam cũng sửng sờ.

"Tôi tới cứu huynh. Là bọn chúng bắt người phải không? Bạc của huynh bị cái tiêu cục lòng dạ hiểm độc này cướp mất rồi phải không? Huynh nói đi, tôi sẽ trút giận thay huynh, nhất định phải bảo chúng trả lại tiền cho huynh!" - Cô khảng khái hứa hẹn.

Công tử áo lam tựa hồ đã hiểu được điều gì, bèn đứng lên.

Các tiêu sư nhìn từ đầu tới cuối mà ngu người.

Tổng tiêu đầu đáng thương bị đá cho nội thương, vẻ mặt đau khổ thi lễ với Liễu Lạc đằng xa: "Cô nương, chỉ là hiểu lầm.."

"Có mai phục!" Công tử áo lam cắt lời hắn.

Tiếng "Vút vút" vang lên, vô số ám khí từ hai bên trái phải phóng tới, nhanh như mưa rào! Các tiêu sư hét lớn, múa đao ngăn đạo tặc.

Trên giang hồ có người vu oan giá họa cho Huyết Nguyệt giáo cái danh giết người cướp của. Chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi mà bọn giả mạo ấy đã gây ra hơn mười vụ cướp, dẫn tới trên giang hồ tiếng oán than dậy sóng. Bọn chúng hành sự chu đáo, không để lại vết tích gì, nhất định là hành động có tổ chức. Giá họa cho Huyết Nguyệt giáo, mục đính chắc chắn không đơn giản. Theo điều tra, khu vực Thạch Thành phát hiện tung tích của bọn chúng, cho nên hắn mới tới đây truy lùng, quả nhiên gặp được.

Diệp Sương Hà cười nhạt.

Một đám tiểu quỷ, tự tìm đường chết.

Trong lòng nghĩ vậy, chân khí đã vận, nhưng mà --

"Ám khí, cẩn thận!" Một bóng người lao về phía hắn, hai người cùng lăn khỏi xe.

Bị cô gái kia ôm lăn lăn lộn lộn, người ngợm nhếch nhác, Diệp Sương Hà nhắm mắt, nhịn xuống xúc động muốn tung chưởng đập chết cô ta. Cái cô này trông thì yếu ớt mà mạnh như voi, phản ứng cũng rất nhanh nhẹn.

Liễu Lạc cũng nhận ra là bản thân có lòng tốt nhưng lại làm hỏng chuyện, sau khi ngừng lăn lộn vội hỏi han: "Này, huynh không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"

Diệp Sương Hà nhìn mình trong tư thế bị đè, nhếch môi. (khinh thường

"Đừng sợ, xem ta đây," Liễu Lạc nhảy lên, hét lớn, "Ai dám ám toán, đi ra cho ta!"

Dưới ánh trăng, hơn mười bóng người giơ đuốc bước ra từ hai bên rừng rậm, bao vây mọi người. Bọn chúng cột khăn che mặt, thân phận không cần suy đoán cũng biết.

Liễu Lạc quan sát công phu cả bọn, Diệp Sương Hà lại mở miệng hỏi: "Các ngươi là ai?"

"Tiểu tử, còn không biết chúng ta là ai ư!" Tên tướng cướp cười to, "Các huynh đệ, cô gái này thân hình rất đẹp, giữ lại hiến cho Nguyệt giáo chủ, những người khác.. giết hết!"

Diệp Sương Hà hỏi: "Các ngươi là Huyết Nguyệt Giáo?"

Cả người đối phương tỏa ra sức mạnh, thanh âm càng thể hiện sự lạnh lẽo thấu xương, gã đầu lĩnh không khỏi chột dạ: "Không sai, coi như tiểu tử ngươi có mắt nhìn, chúng ta chính là người của Huyết Nguyệt Giáo, ai dám đối nghịch!"

"Đối nghịch thì thế nào, tôi khinh!" Liễu Lạc đã quên phắt nỗi lo lắng lúc trước từ lâu, hào hùng nhổ nước bọt, "Huyết Nguyệt Giáo làm ác vô cùng, hôm nay xem ta trừng trị các người thế nào.."

Không đợi cô nói xong, chợt nghe tiếng kêu thảm thiết vang lên, chẳng ngờ bọn đạo tặc đã ngã xuống đất hết cả, miệng mũi chảy máu, trông rất đáng sợ.

"Huynh.. huynh.." Liễu Lạc há hốc.

Chúng tiêu sư cũng khiếp sợ nhìn người đúng ở giữa.

Thấy Diệp Sương Hà xoay đầu, Liễu Lạc nhìn theo tầm mắt của hắn, phát hiện tên cầm đầu muốn chạy trốn, cô vội vã đuổi lên trước một quyền đánh hắn gục ngã.

"Các ngươi dám đụng đến ta?" Gã nói, "Nếu để cho Nguyệt giáo chủ biết, nhất định sẽ băm bọn ngươi.."

Liễu Lạc không thích ồn ào, xốc hắn lên cho thêm một cú: "Nguyệt Hoa Sinh có gì đặc biệt! Hắn mà gặp sư huynh của ta thể nào cũng bị tử hình!"

Nguyệt Hoa Sinh, giáo chủ Huyết Nguyệt Giáo danh tiếng lẫy lừng, giết người không chớp mắt, kẻ dám gọi thẳng tên hắn trên giang hồ ít lại càng ít.

Tử hình? Diệp Sương Hà liếc nhìn cô.

"Thì ra võ công của huynh cao cường đến vậy." Nhìn thẳng vào mắt Diệp Sương Hà, Liễu Lạc rất ái ngại, cô đã đoán được đối phương cũng là kẻ đến giúp tiêu cục giống như mình, bản thân cô thì tự tiện nhúng tay, suýt nữa làm hỏng chuyện của bọn họ.

Liễu Lạc quay đầu nhìn thi thể trên mặt đất, hơi không nỡ: "Bọn họ.. chết cả rồi ư?"

Diệp Sương Hà nhìn tên cầm đầu đang gục mặt, thản nhiên nói: "Giả mạo giáo đồ của Huyết Nguyệt Giáo, là kẻ nào sai ngươi làm?"

Liễu Lạc kinh ngạc: "Làm sao huynh biết là giả mạo, Huyết Nguyệt Giáo vốn cũng không phải là tổ chức lương thiện gì.."

Diệp Sương Hà nói: "Tôi không hỏi cô."

Liễu Lạc xốc tên cầm đầu dậy: "Hắn không nghe thấy câu hỏi của huynh, tôi vừa đánh hắn bất tỉnh."

..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.