Âm thanh không lớn nhưng đủ để cậu nghe thấy. Cậu như tên bắn, lao nhanh đến chỗ cô. Đứng trên dốc nhìn xuống, thấy cô bất động ngồi đó, cậu hoảng loạn trượt xuống.
“Cậu bị làm sao thế này?”
“Hình như trẹo chân rồi.”
Nhìn cô lúc này rất thảm hại. Quần áo vì cú ngã mà rách vài chỗ, chân tay cũng rươm rướm máu. Cậu nhìn mà xót không thôi.
“Cậu cố gắng chịu một chút nhé.”
Nói rồi cậu nhẹ nhàng nâng chân cô lên, nắn một chút rồi “Rắc” một tiếng.
“Cậu xem đã ổn hơn chưa?”
Băng Băng cố vịn người cậu để đứng lên: “Ổn rồi.” Câu nói vừa dứt thì cũng là lúc cô ngất đi, dọa cậu sợ tái mét mặt mày. Vừa mải đi tìm cô nên cậu cũng không để ý đường, giờ thì hay rồi, lạc luôn.
Cậu nhớ hồi nãy có đi qua một hồ nước, cậu nhanh chóng cõng cô ra đó. Có vẻ như cô rất lạnh, cậu có thể cảm nhận được sự run rẩy khi cõng cô trên lưng.
Sau khi đặt cô nằm xuống cạnh tảng đá thì việc đầu tiên cậu làm chính là đốt một đống lửa nhỏ rồi cới áo khoác đắp lên cho cô. Lại nhìn những vết thương kia, nếu như không rửa sạch sẽ thì có khi lại nhiễm trùng mất. Cậu dứt khoát xé một góc áo mỏng trên người mình đem dấp nước rồi lau sạch những vết thương ngoài da trên tay chân cô.
Hồng Hạnh, cô đợi đó cho tôi, dám khiến bảo bối của tôi thành ra thế này.
Lúc Băng Băng tỉnh lại thì trợn tròn mắt bởi hình ảnh trước mắt. Trần Hoàng Nam sắn quần lên tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/suoi-am-trai-tim-em/930794/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.