Hoắc Chấn Dương nhíu mày, lại đi qua, cúi người xuống bế Gia Ý.
Cô gái trong ngực mím chặt đôi môi đỏ phấn nộn, đôi bàn tay trắng như phấn cũng nắm chặt lại, vừa rồi vẫn là con mèo khó thuần phục, bây giờ lại biến thành con mèo nhỏ quật cường.
“La quản gia! Dì Lý!” Hoắc Chấn Dương cao giọng kêu lên.
Cửa leng keng một tiếng, lập tức liền mở ra.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Chấn Dương xiết chặt, mày rậm nhíu lại.
Vậy mà hai người vẫn luôn đứng ngoài cửa phòng ngủ nghe lén!
La quản gia cùng dì Lý ngượng ngùng cười một cái, nhìn thấy cô gái kia lại té xỉu, cười không nổi, nhanh chóng đi lên trước.
Hai người cũng không yên tâm khi thiếu gia mang một cô gái xa lạ về, mới nhìn chằm chằm, không nghĩ tới quả nhiên đã xảy ra chuyện, vừa rồi nghe được tiếng động ở bên trong, hai người cũng bị dọa sợ.
Dì Lý nhận lấy Gia Ý, đỡ cô ngồi xuống chiếc ghế sofa Italy, ấn huyệt nhân trung cho cô, lại nhỏ vài giọt dầu bạc hà, cuối cùng vạch mí mắt nhìn một cái, vẫn còn hôn mê.
“La quản gia, chú cùng dì Lý đưa cô ta đi đi.” Hoắc Chấn Dương xắn tay áo lên, dặn dò.
“Đưa đi? Đưa đến đâu?” La quản gia kinh ngạc, “Vị tiểu thư này đang ở đâu?”
“Tùy tiện,” Hoắc Chấn Dương suy nghĩ, “Cứ đưa đến cửa khu săn bắn Hoàng Long đi.”
Đêm hôm khuya khoắt bỏ một cô gái nhỏ quần áo không chỉnh tề ở vùng ngoại thành, để cô tự mình trở về nội thành? Rất nguy hiểm a.
La quản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vo-ngot-ngao-nhat-duoc-co-vo-dang-yeu/255804/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.