Từ ngày hôm đó anh không còn gặp lại cô nữa, một tháng sau đại đội quân của Cảnh Tử Quân toàn thắng trở về. Anh được nghỉ phép và chính thức được phong lên làm thượng tướng, cái chức vụ cao quý và xứng đáng với tất cả những công sức anh đã bỏ ra. 
- Chúc mừng anh thượng tướng Cảnh. 
Anh một lần nữa được tung hô như một vị tướng lĩnh tài ba. Những lời chúc mừng nhanh chóng được gửi đến và anh phải bận rộn trong suốt hai tuần. Mặc dù vậy thì việc anh bỏ cô lại ngày hôm đó vẫn canh cánh trong lòng một sự hối hận. Hình ảnh cô lấm lem bị ngọn lửa che khuất đã trở thành một nỗi sợ sâu thẳm trong lòng anh, là sự áy náy đến dằn vặt mỗi khi nhớ về. 
Anh chuyển về sống ở trung tâm thành phố, một căn nhà xa hoa với vườn oải hương lúc nào ngọt ngào thơm thoang thoảng. Cuộc sống của anh khá viên mãn, anh có tài chính, có địa vị nhưng rốt cuộc đến cuối cùng anh vẫn một mình trong căn nhà lạnh trống vắng. Rối loạn lưỡng cực và đau đầu lâu năm vẫn không buông tha cho anh lấy một ngày vì vậy Tử Quân quyết định sẽ đi điều trị. 
Ngày hôm đó khi cửa phòng tư vấn mở ra trái tim anh bỗng dưng chết lặng mất vài giây. Gương mặt, ánh mắt, hình bóng ấy chính là người con gái anh hằng đêm vẫn mơ về. 
- Duệ... Duệ Trân... 
Ánh mắt cô nhìn anh hoàn toàn xa lạ, Duệ Trân nghiêng đầu mỉm cười rồi nhẹ giọng chỉnh sửa lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vo-den-nghien-phu-nhan-toan-nang-cua-thuong-tuong/2663265/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.