Duệ Trân... đừng đi.. đừng mà.
Hình ảnh cô cứ xa dần xa dần rồi dường như biến mất trước mắt anh. Ngọn lửa vụt qua đã đem đi hơi ấm cuối cùng của Duệ Trân, đem đi người con gái lần đầu tiên anh muốn mở lòng.
- Tỉnh lại đi Tử Quân, Tử Quân.
Giọng nói ấm áp lại vô cùng quen thuộc. Là cô. Anh giật mình mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên anh nhìn thấy chính là gương mặt lo lắng của Duệ Trân. Cô nhíu mày ngồi bên cạnh anh lau đi không biết bao nhiêu là mồ hôi. Bàn tay anh nắm chặt tay cô không rời, cơn ác mộng đó một lần nữa lại quay về.
- Anh có sao không?
Cô ân cần nhìn anh lo lắng hỏi cũng chẳng để tâm đến việc bàn tay đang bị anh siết chặt đến đỏ ửng.
Sáng nay cô bị giọng nói của anh làm thức giấc, cơ thể anh run rẩy sợ hãi mồ hôi không ngừng rơi xuống gối. Lông mày nhíu chặt miệng lại không ngừng gọi tên của cô. Anh nắm chặt tay cô đến mức cô không thể gỡ ra nổi. Cho dù có cố gắng đẩy anh ra hoặc cố gắng đứng dậy thì cũng lập tức bị anh kéo lại. Cô đành phải ngồi lại bên cạnh anh suốt ba mươi phút trời, những khi anh gọi cô cô lại cảm thấy có chút gì đó quen thuộc với anh. Nhưng rốt cuộc có lẽ cảm giác ấy chỉ là do cô đã quen với sự hiện diện của anh trong những năm tháng qua.
Tử Quân nhìn cô như thôi miên, anh chết lặng chìm trong ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vo-den-nghien-phu-nhan-toan-nang-cua-thuong-tuong/2663264/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.