Chiếc xe dần di chuyển vào trong thành phố, cô lặng lẽ nhìn anh, đôi mắt vẫn hướng về phía anh như những lần trước. Đến bây giờ anh mới nhận ra cô đã phải chịu nhiều tổn thương đến mức nào. Cô phải đứng từ xa nhìn anh, cô phải tránh xa anh và không được ôm anh òa khóc mỗi khi bất an, lo lắng. Vậy ra suốt khoảng thời gian qua anh đã làm cô buồn nhiều đến vậy. 
Lâm Bắc Thần cũng gấp gáp không kém khi nhấn ga hết mức để trở về bệnh viện. Có lẽ bây giờ hắn cũng đang rất lo cho Lộ Lộ. Cô không dám quay sang nhìn anh chỉ có thể lặng lẽ nắm chặt lấy chiếc áo khoác của anh. Bởi lẽ cô không biết rằng anh đã nhớ lại, trong suy nghĩ của cô thì việc làm khi nãy của anh chỉ mang tính chất là cứu người đúng theo đạo đức nghề nghiệp của một thượng tướng. 
Dừng lại trong sân bệnh viện Lâm Bắc Thần không nói lấy một lời liền chạy thẳng vào bên trong để lại cô và anh phía sau. Hắn gấp gáp hỏi phòng của Lộ Lộ rồi lao lên trên như mất kiểm soát, cô cũng nhanh chóng vào bệnh viện để lên phòng thay đồ. 
- Cảm ơn anh đã cứu tôi, lát nữa sau khi thay đồ xong tôi sẽ đem áo trả lại cho anh. 
Nói rồi cô quay người bước đến thang máy. Anh còn chưa kịp nói gì cô đã đi vào trong rồi nhấn số tầng. Cánh cửa thang máy đóng lại, cô đi lên phòng để anh một mình đứng ở dưới tầng sảnh của bệnh viện. 
" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vo-den-nghien-phu-nhan-toan-nang-cua-thuong-tuong/2663136/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.