“Ngươi sao tìm được loại hoa ấy?” Tại Trung ngẩng đầu cắn cắn môi Duẫn Hạo, không đợi hắn cắn lại liền dứt ra.
Duẫn Hạo thèm khát rên rỉ một tiếng. “Tiểu yêu tinh”.
“Vì sao?” Tại Trung đưa môi lên để hắn hôn nồng nhiệt một phen, sau đó lại hỏi.
“Trên núi phía Nam, ta phái người đi tìm”. Bị y dùng cách như vậy ép cung, bất cứ ai cũng không thể bảo vệ được bí mật gì nữa, huống chi việc này tiết lộ cũng không vấn đề gì.
“Nhưng con cóc tinh kia rất lợi hại nha.” Tại Trung mở lớn mắt.
“Tướng công của ngươi còn lợi hại hơn!” Duẫn Hạo thô bạo gắt lên. Hắn đã sớm bị dục hoả thiêu đốt đến cháy xém rồi, vậy mà tiểu yêu tinh còn ở đó hưng trí nói chuyện phiếm, thật không hiểu là đang ban thưởng hay trừng phạt hắn nữa. Duẫn Hạo cố đè nén âm thanh nói, “Ngoan, thực sự không thể chơi thêm nữa”.
“Ta đã nói là ta không đùa”. Tại Trung tức giận, nhè vào mặt Duẫn Hạo cắn một ngụm, sau đó nhổm dậy đặt mông lên người Duẫn Hạo. Đầu hơi cúi xuống, khi ngẩng lên đã thay bằng một vẻ mặt khác, sóng mắt lưu chuyển, tràn đầy nhu tình, ngọt ngào chớp mi nói, “Duẫn Hạo hảo ngoan a! Ta đến hầu hạ ngươi đây”.
Duẫn Hạo hô hấp cứng lại, tiểu yêu tinh cả cơ thể tràn đầy yêu mị phong tình, đôi mắt đen láy giống như đầm sâu tình ái nhìn xoáy vào hắn. Duẫn Hạo nuốt một ngụm nước miếng thật to, tiếng tim đập như sấm vang lên.
Tại Trung nhìn thấy Duẫn Hạo như vậy, ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-yeu-tinh/1308518/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.