Thanh âm lạnh lẽo, khiến cho hai người họ lạnh run giữa trưa hè.
_Duẫn Hạo?
Tại Trung ngẩng đầu lên nhìn, ánh dương chiếu lên người Duẫn Hạo mà cũng không hẳn là trên người Duẫn Hạo. Đồng tử hắn chứa đầy hàn khí đen đặc lại, ánh mắt sắc bén, quanh người tỏa luồng khí đáng sợ, Tại Trung chưa từng thấy Duẫn Hạo đáng sợ như vậy, ngay cả lần đầu tiên tại Đường Thượng triều nhìn hắn cũng không đáng sợ như vậy.
_Ta hỏi các ngươi đang làm cái gì?
Ngữ khí mềm mại, chậm rãi nói từng chữ, ý tứ gây áp lực, làm cho người ta cơ hồ cảm nhận được sự tức giận. Duẫn Hạo tiến thêm bước nữa, giống như Diêm La đến lấy mạng.
_Xa nhau lâu ngày mới gặp lại, không kìm lòng được hử?
Duẫn Hạo thân là thiên tử, yêu ma bình thường không thể lại gần, nếu tiếp cận sẽ bị ảnh hưởng đến tu vi. Huống hồ, Hữu Thiên bị tổn thương trầm trọng, hắn càng tới gần, Hữu Thiên càng lúc càng khó thở.
_Duẫn Hạo, ngươi đừng lại gần đây. – Tại Trung vội vàng bảo hắn dừng lại.
_Ngươi nói cái gì? – Duẫn Hạo vẫn ngoan cố, bước từng bước lại gần hơn.
_Hữu Thiên đang bị thương, ngươi đừng lại gần! – Duẫn Hạo càng lại gần, Hữu Thiên rơi vào hôn mê sâu. Tại Trung theo bản năng chắn giữa hai người.
Nhìn Tại Trung bảo hộ cho gã, Duẫn Hạo ức lắm. Phi người sang đình, tay tóm lấy Tại Trung.
Tại Trung nghĩ hắn định ra tay với Hữu Thiên, vội vàng tránh né. Ôm Hữu Thiên nhảy sang một bên.
_Duẫn Hạo, xin ngươi đừng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-yeu-tinh/1308505/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.