Vô thức càng chạy càng lệch, tiếng đàn mơ hồ do gió đưa tới, Tại Trung im lặng lắng nghe, tiếng đàn thanh tĩnh, động lòng người, giống như tiếng nước chảy róc rách, ẩn sâu bên trong là sự ngọt ngào dịu dàng.
Là ngươi phải không?
Tại Trung theo tiếng đàn đi tìm, đến một cái điện nhỏ vắng vẻ. Phi thân vào, ghé vào một gốc cây nhìn xung quanh. Một người mặc áo trắng đang ngồi trong đình, mặt đẹp như tranh vẽ đang gảy đàn, nhìn vẻ mặt say mê như là đang vuốt ve âu yếm cây đàn vậy.
_Hữu Thiên – Tại Trung phi thân vào, đứng bên cạnh người kia, một tay đặt lên đàn. Tiếng đàn theo đó mà ngừng lại.
_Tại Trung ca – Người áo trắng ngẩng đầu lên nhìn Tại Trung, giống như nũng nịu vậy.
_Đệ đang đánh đàn.
_Hữu Thiên, sao đệ vẫn còn ở đây? Chẳng phải Duẫn Hạo bảo đệ đi rồi sao?
Tại Trung không để ý đến hắn, vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu, lại là bạn với nhau mấy trăm năm rồi. Y không chút dịu dàng nào, kéo Hữu Thiên hỏi.
_Nói mau! Sao lại thế này?
_Hic! Nhẹ thôi Tại Trung ca.
Hữu Thiên cũng không chú ý để ý đến sự hấp tấp của Tại Trung, quay người lại trấn an thiếu niên đang nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ. Thiếu niên kia bị quấy rầy liền trở mình, trở mình một cái liền ngủ ngay được, Hữu Thiên lấy tấm lụa mỏng đắp lên cho người kia.
Tại Trung tò mò nhìn hành động dịu dàng kia của Hữu Thiên, rồi lại nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên đang ngủ kia, hiểu được hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-yeu-tinh/1308504/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.