Hoàng Tuấn Ý, tên của người nắm quyền Hoa Thái ngày trước.
Cái tên này cùng với ‘Trương Mạt’ có tầm ảnh hưởng đến tôi rất sâu…
Tôi đóng lại cuốn tập, chỉ là tấm ảnh lại nắm chặt trong tay.
Không biết đáp án, cũng không như tôi hy vọng.
Thân thể vô lực, tôi chậm rãi đi ra ngoài.
Vậy cuối cùng tại sao tôi lại muốn lên lầu ba?
Nếu như không có đến thì tốt quá rồi…
Thấy tấm ảnh chụp này, tấm ảnh có người thiếu niên tương tự như tôi mà trong lòng không hiểu sao lại không được vui vẻ. Đôi mắt trong đó như gần như xa, đè nén tôi không cách nào hô hấp được.
Anh đã làm chuyện đó, vẫn tàn nhẫn như cũ, những lời nói của anh, cũng là dối trá. Chỉ là giọng nói và dáng điệu dung mạo bên ngoài, có chút gì đó thật khác khiến cho tôi rung động.
Là số phận sao?
Trò chơi này thật trào phúng!!
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, còn có giọng nói của anh và Cảnh Lam.
Sao anh ta lại về sớm vậy chứ? Gần đây đều là sau chín giờ mới về kia mà!
Đây là thư phòng nên không có bất kỳ chỗ nào có thể trốn, nếu bị anh ta nhìn thấy, không thể nghi ngờ nhất định sẽ đánh chết tôi!
Rút ra khẩu súng, nạp đạn, đứng sau cánh cửa, đây đại khái chính là nơi lẩn trốn duy nhất.
Tôi không thể loạn! Tôi vốn dự định sẽ đến giết chết anh!
Không có cái gì có thể lay chuyển được tôi, cho dù thấy tấm ảnh đó, cho dù trong tấm ảnh là bộ dáng tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-tu-duong-phap/1308615/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.