Buổi tiệc diễn ra vào mười chín giờ, nhưng khoảng mười tám giờ kém mười lăm phút, mọi người đã có mặt đầy đủ cả rồi. Hoa Thiên Tuyết, chẳng biết tại sao nhiều người đến như thế, Mặc Nghiêm lại nói với cô rằng ngày hôm nay cô là nhân vật chính. Chính? Vì việc gì? Khoác trên người bộ đồ đắt tiền, phấn son đánh nhạt, mái tóc được bới cao quý phái. Trông Tuyết như được thoát xác hoàn toàn, không còn vẻ quê mùa, đơn giản hằng ngày nữa, chiếc đầm bầu màu trắng phủ tới gối, được nhà thiết kế nổi tiếng tạo nên, hoa văn xinh đẹp, phù hợp với làn da trắng mịn như lụa của Tuyết. Cô không mang giày cao gót, có lẽ không tốt đến bảo bảo trong bụng đâu, mang đôi giày thấp màu trắng cùng tông, đính sa kim những viên đá lấp lánh hình hồ điệp. Nhìn vào gương, Thiên Tuyết cảm thán với sự hào phóng của Mặc Nghiêm.
- Em rất xinh đẹp!.
Mặc Nghiêm vịn hai vai Thiên Tuyết, anh mặc bồ đồ vest trắng lịch thiệp, vẻ chững chạc tô nét trên khuôn mặt vuông vức, nụ cười tỏa sáng dưới cái nhìn chăm chú của cô. Chiếc gương phản chiếu lại hình ảnh của hai người, trông cả hai thật xứng đôi.
- Anh cũng rất đẹp! Hôm nay là ngày gì thế?.
Cô vờ hỏi. Ánh mắt tò mò lẫn bẽn lẽn quan sát từng cử chỉ của anh. Mặc Nghiêm chỉnh lại cà vạt đen, phủi gọn những nếp nhăn trên quần áo khiến chúng trở nên phẳng phiu, cong nhẹ khóe môi, anh từ tốn nói:
- Ngày Mặc Yên Nhi trở về và...
Quay sang nhìn cô đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-hay-mon-do-choi/1533117/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.