Hoa Thiên Tuyết cựa quậy, cố thoát khỏi vòng tay lạ lẫm của ai đó, mở choàng mắt, cô không mấy kinh ngạc khi Mặc Nghiêm thản nhiên ôm cô, có lẽ cô cũng đoán được khi đôi mi hé mở. Mặc Nghiêm chào Thiên Tuyết bằng nụ cười ôn hòa, anh yêu thương hôn lên vầng tráng bóng loáng của cô, nhẹ nhàng như làn gió ban mai, anh khẽ động người ngồi dậy nhưng ánh mắt vẫn âu yếm nhìn cô đầy tình cảm.
Ngước nhìn lên đồng hồ lớn trên tường, cô trừng mắt bất động, đã hơn hai giờ chiều mà Hạ Vũ vẫn chưa đưa cô đi khỏi đây sao? Cuối cùng hắn có biết cô đang bị mất tích không vậy? Lòng chùng sâu, cảm giác buồn lan tỏa khắp tâm hồn cô, chưa bao giờ Tuyết thèm nghe giọng nói của Hạ Vũ như thế cả.
- Dậy thôi, em cần ăn Yên Nhi à.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, thoáng nhớ về tối qua, cô đưa mắt chất vấn hỏi anh:
- Hôm qua anh thuốc cho tôi ngủ sao?.
Anh mỉm cười nhẹ, khuôn mặt hiền hòa, ấm áp như chàng trai thư sinh lạc vào cảnh mộng đẹp, anh chiều chuộng vén những sợi tóc mai đang nằm loạn bên má cô ra sau vành tai:
- Em vẫn thường mất ngủ mà Yên Nhi, em cần có thuốc an thần cùng bữa ăn.
Ngưng lại hơi thở, tâm thức cô muốn quát lớn lên với tên bệnh hoạn này rằng cô không phải Yên Nhi của hắn, cơ mà cô đang mang thai liệu uống thuốc có ảnh hưởng đến bảo bảo không đây? Mắt hạnh tức giận, cô liếc anh một cách vô tội vạ, giọng lãnh đạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-hay-mon-do-choi/1533116/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.