Cả hai bắt taxi để về khách sạn, bây giờ Thời Tây mới sực nhớ rằng mình đã thuê căn phòng này suốt hai tuần và không ở ngày nào. Chuyện này làm anh khóc không ra nước mắt, buồn bã suốt hai tiếng đồng hồ. Đối lập với anh là sự hớn hở của Thần Cách, huyên ngang bước vào khách sạn trong ánh mắt tò mò của mọi người, chuyện bọn hắn chịu bỏ ra số tiền lớn mướn phòng mà không ở đã khiến nhiều người chú ý, muốn xem họ là nhân vật tai to mặt lớn nào, Thần Cách rất thích trở thành tâm điểm của đám đông, ưỡn ngực thẳng lưng khoác tay Thời Tây đi vào, trên mặt là nụ cười sáng lạn tự hào, rất có phong cách ' nhà giàu mới nổi '.
Nhưng cậu đâu có biết họ vốn dĩ nhìn cậu như kẻ ngốc vậy, tự nhiên đi vào đây đốt tiền. Thời Tây không chịu nổi nữa, dứt khoát lôi Thần Cách vào phòng, khóa cửa lại. Động tác thô bạo làm cậu có chút đau, khó hiểu nhìn anh. Thời Tây vốn đang không vui, giọng nói có mấy phần như quát mắng: " Người ta xem em như kẻ ngốc em còn tự hào cái gì? Ngại tiền nhiều quá hả? Thật muốn nhét em về vùng biển nọ. Thần Cách biết trân trọng đồng tiền đâu rồi? Em cũng tự hiểu rằng phải cực khổ thế nào mới kiếm ra mà? Nếu như khoản tiền này em tự mình chi trả được thì hãy cười như vậy. Không có tiền còn nghĩ đến chuyện kết hôn sao? Đám cưới sao?"
Thần Cách tròn mắt nhìn anh, môi khẽ mím chặt, cậu biết là lỗi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-cua-thieu-gia-ac-ma/1515117/chuong-48.html