Sáng hôm sau Thần Cách được đưa vào phòng mổ tiến hành phẫu thuật, trước lúc đi cậu vẫn một mực nắm lấy bàn tay của người cậu tin tưởng nhất. Thời Tây biết cậu sợ càng siết chặt tay cậu hơn. Hai người ân ân ái ái dịu dàng nắm tay nhau khiến mọi người nhìn sang không hẹn cùng đỏ mặt.
Nằm trên giường đẩy, Thần Cách lo lắng báu lấy tay anh, móng tay đâm vào da thịt tựa hồ chảy máu, có thể thấy cậu sợ hãi đến thế nào. Đến nơi, bác sĩ nói với Thời Tây một tiếng.
" Bây giờ sẽ tiến hành phẫu thuật, người nhà bệnh nhân xin hãy chờ bên ngoài."
Thời Tây nhìn Thần Cách đang cắn chặt môi, tâm tư rối bời vẫn quyết định buông tay ra, bàn tay cậu rơi vào khoảng không, một nhịp đập hụt hẫng nơi tim, cậu bất ngờ ngồi dậy quơ quào lấy tay anh:
" Đừng! Em không muốn chết đâu. Đừng bỏ em. Hức..."
Thần Cách sợ hãi, nhưng không phải nỗi sợ ám ảnh như Hoa Vũ, cậu chỉ đơn giản sợ đau thôi, như đứa con nít sẽ sợ kim tiêm. Thời Tây trong lòng rất muốn mang cậu rời đi, anh không muốn nhìn thấy cậu như vậy. Nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, dịu dàng ôm lấy cậu vỗ vai trấn an:
" Ngoan. Nếu em cứ là như vậy thì lời hứa hôm qua của anh xem như không tính."
Thần Cách nín khóc, vẻ mặt suy tư đắn đo, nếu ai tinh ý sẽ nhìn ra được sự buồn bã thoáng qua trên gương mặt non nớt kia, cậu vẫn mong sẽ được anh mở lời cầu hôn trước, chứ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-cua-thieu-gia-ac-ma/1515116/chuong-47.html