Thiếu niên bất đắc dĩ quay lại giường, ngoài cánh cửa là lối ra duy nhất thật sự không còn đường nào khác sao? Định mệnh bị nhốt ở đây để hủy hoại tương lai vĩ đại của cậu sao?
Không, trời không tuyệt đường người, cậu không thể cứ như vậy buông tha hy vọng, nếu muốn sống sót trong tình huống khốn nạn này, tốt hơn hết không làm gì cả tùy ý Trần Vân Thụy xử lý. Đấy là thằng ngu mới nghĩ như thế!
Cậu cố gắng tìm cách trốn thoát, đang lúc khổ tâm nghĩ kế thoáng nhìn thấy trước mắt cửa sổ bằng kính to lớn sát đất, đột nhiên đầu xoẹt một tia sáng, chính cái gọi là không có đường thì ta rẽ núi, nếu cửa chính đã khóa cứng thì cậu có thể theo cửa sổ mà chạy đi a!
Trong mắt dâng lên tia hy vọng vô biên, thiếu niên bước tới vén mở rèm, khung cảnh bên ngoài cửa sổ mờ ảo trong bầu trời đêm đen tối, chỉ có một vầng trăng sáng lấp ló mờ nhạt. Cố kiềm chế tâm tình kích động mở cửa kính ra nhảy xuống, đi đến ban công lén lút nhìn ra phía xa xa, phát giác ở bãi cỏ lối vào tầng một hình như không có bảo vệ, Tần Tiêu Phong khó nhịn cười trộm một cái, đem rèm cửa gỡ xuống tết thành hình dạng dây thừng khá dài, một đầu xuyên lan can thả thõng xuống, đầu còn lại buộc chắc vào thành lan can. Cố định vững vàng xong, cậu nắm lấy sợi dây leo xuống cẩn thận không phát ra tiếng động nào.
Cuối cùng cũng thành công hạ cánh xuống mặt đất, lòng bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-vat-cua-lao-dai-hac-bang/782590/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.