Editor: Masha
Hạ Sơ Lam đi ra cửa viện Thạch Lân, nhịn không được ngẩng đầu nhìn xem biển trúc viết hai chữ “Thạch Lân”. Chữ do chính Hạ Bách Thịnh tự tay viết lúc sinh hạ Hạ Diễn năm ấy, lúc đầu treo trong thư phòng ở Tuyền Châu.
Thạch lân trên bầu trời, ước vọng đứa trẻ sau này xuất sắc. Phụ thân đối với Hạ Diễn hẳn là ký thác kỳ vọng rất cao đi.
Cách đó không xa là tòa thư các hai tầng, ẩn dưới tàng cây, không rõ hình dáng, không thắp đèn dầu. Hạ Bách Thịnh thích nhất thu thập thư tịch không xuất bản nữa và tranh chữ của danh gia, tiêu phí không ít tiền bạc. Dù là thật hay giả, lúc mua được ông đều cao hứng như trẻ nhỏ.
Lúc chuyển nhà, Đỗ thị lấy ra không ít tư trang của bản thân, đem toàn bộ tranh chữ đều dời đến Thiệu Hưng, cất bên trong tòa thư các này.
Hiện giờ thư tịch còn ở đây, lại chỉ có ánh trăng rơi đầy trên xà nhà.
Đêm nay Hạ Sơ Lam nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được. Tìm được Cố nhị gia, nhất định có thể tìm được vị tiên sinh kia. Nàng thật không đau lòng tiền tài, mà thật sự luyến tiếc quyển sách đó, không thử tìm thì không cam lòng. Nhưng theo trực giác của nàng vị tiên sinh kia không phải là người thường, chỉ sợ…… rất khó đối phó.
Chờ đến lúc mặt trời ló dạng, nàng mới mơ hồ buồn ngủ. Mới vừa nhắm mắt liền nghe thấy thị nữ thấp giọng nghị luận ríu rít ngoài cửa sổ.
Hạ Sơ Lam nhíu mày hô: “Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-trong-long-ban-tay/1513633/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.