Editor: Masha
Trên hành lang đèn lồng giấy phát ra ánh sáng mờ ảo, Lục Bình ngã trên đất, khuỷu tay chống trên mặt đất, Hạ Khiêm mặc hỉ phục đứng trước mặt hắn, người lung lay, tinh thần cũng không phải quá ổn định.
Ngực Hạ Khiêm phập phồng, nghe được tâm thanh, giương mắt nhìn Hạ Sơ Lam.
Nữ tử tóc dài rối tung, mắt như sao sáng, biểu tình lãnh đạm mà đứng nơi đó. Da nàng thật trong suốt, phiếm ra một vầng sáng mỏng manh, mê hoặc như ánh trăng.
Nàng khi còn nhỏ thực thích quấn lấy hắn, luôn miệng gọi ca ca, ca ca, khi đó hắn còn thấy phiền. Nhưng hai năm trước đại bá ở trên biển xảy ra chuyện, nàng tựa như thay đổi hoàn toàn.
Giống như phượng hoàng nhập niết bàn, hào quang vạn trượng. Hắn rốt cuộc không thể nào dời mắt khỏi nàng.
Hạ Khiêm âm thầm mà nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy toàn thân càng khô nóng. Hắn cũng hận ý niệm dơ bẩn xấu xa của chính mình, nhưng cảm tình trong lòng lại không thể nào khắc chế được.
“Đã trễ thế này, đại ca có việc gì sao?” Hạ Sơ Lam hơi hơi nghiêng đầu hỏi. Hàm Anh viện Hạ Khiêm ở cùng Ngọc Trà cư của nàng nhau thật xa, cũng không tiện đường. Vị huynh trưởng này đối xử với nguyên chủ cũng coi như có chiếu cố, dù việc chiếu cố này hơn phân nửa là vì để gia chủ Hạ Bách Thịnh vui, nhưng Hạ Sơ Lam vẫn khách khí với hắn.
Hạ Khiêm xoa xoa trán, làn gió thổi qua, lý trí đã trở lại: “Tam muội, huynh uống say, phân không rõ phương hướng, mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-trong-long-ban-tay/1513632/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.