Chương trước
Chương sau
Khuôn mặt của Lăng Y Mộc lập tức đỏ bừng: “Tôi… lúc đó tôi uống Say…”
“Vì vậy lúc chị không uống say thì đến việc động vào người tôi cũng không muốn sao?” Anh nhìn cô chằm chấm, hỏi.
Cô cảm thấy khó thở, nhìn ánh mắt giễu cợt của anh, trong một lúc không biết nên nói gì.
Anh khế cụp mắt xuống, che giấu tia sáng trong mắt.
“Chị, một ngày nào đó, tôi sẽ khiến chị cam tâm tình nguyện động vào tôi. Bây giờ, tôi sẽ không bắt buộc chị phải ở bên cạnh tôi. Nhưng mà, chị có tin hay không, một ngày nào đó, chị sẽ cầu xin, chủ động muốn ở bên cạnh tôi”
Giọng nói lạnh lùng, bình thản như đang nói một chuyện hết sức bình thường, nhưng đến tai Lăng Y Mộc lại giống như sấm sét, khiến lòng cô lập tức trở nên rối bời.
Cam tâm tình nguyện, chủ động chạm vào người anh, chủ động ở lại bên cạnh anh.
Chuyện này sao có thể chứ?
Cô và anh, căn bản chính là người của hai thế giới, huống hồ… đối với cô mà nói, ba chữ Dịch Quân Phi đại diện cho quá nhiều, quá nhiều… nỗi đau.
Buổi chiều Lăng Y Mộc mới đến sở Bảo vệ Môi trường.
Chị Từ nhìn bộ dạng phờ phạc của cô, còn quan tâm hỏi có phải cô bị ốm nên buổi sáng mới nghỉ phép không, cô chỉ đành cười gượng, nói trong nhà có việc.
Nghĩ đến việc làm xong găng tay phải đưa lại cho Dịch Quân Phi, Lăng Y Mộc liền có một cảm giác khó tả.
Buổi tối, họ hàng bên nhà ngoại lại gọi điện thoại đến, nói là các chú đã được thả ra, đều đã tới phòng bệnh thăm bà ngoại, bà ngoại cuối cùng cũng có chút tỉnh thần hơn trước rồi.
Nhưng người bên kia còn nói cuối tuần Lăng Y Mộc vẫn phải trở về một chuyến, mọi người muốn thương lượng mấy chuyện có liên quan đến bà ngoại.
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Y Mộc cảm thấy hơi nặng nề. Bây giờ ở quê, điều duy nhất khiến cô lo lắng cũng chỉ còn bà ngoại mà thôi.
Cho dù thế nào thì cuối tuần cô cũng phải quay về một chuyến.
Mấy ngày sau đó, Dịch Quân Phi không xuất hiện trước mặt cô nữa, Lăng Y Mộc thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu đan đôi găng tay đang làm dở theo kích thước bàn tay của anh.
Mặc dù Dịch Quân Phi không nói muốn lấy khi nào, cô vẫn muốn đan xong sớm, nhưng cô chưa từng đan găng tay bao giờ, vì vậy không quen tay, hay bị đan lỗi.
Một khi đã đan sai thì phải tháo một phần ra, đan lại từ đầu.
Để có thể đan xong sớm, Lăng Y Mộc dứt khoát mang đôi găng tay đã đan được một nửa và len theo người, như vậy giờ nghỉ trưa có thể đan thêm được một ít.
Chị Từ thấy Lăng Y Mộc đan găng tay, tò mò hỏi: “Em tự đan cho mình đeo à? Nhưng hình như hơi to”
“Để tặng người khác à?” Chị Từ hỏi.
“Ừm” Lăng Y Mộc đáp lại “Không phải cỡ em đeo, là đan cho người khác à?” Chị Từ đoán.
Lăng Y Mộc gật gật đầu.
“Chắc không phải em có bạn trai rồi chứ?” Chị Từ lại nói “Không có” Cô nhanh chóng phủ nhận.
“Nếu không có thì em đan chăm chỉ như vậy làm gì? Đến giờ nghỉ trưa mà cũng lấy ra đan?” Rõ ràng là chị Từ không tin lời cô nói.
Lăng Y Mộc hết cách, cô có thể nói gì đây? Chẳng lẽ là nói là đan cho Dịch Quân Phi, cho nên mới tranh thủ cả giờ nghỉ trưa sao?
Nếu cô nói như vậy, chắc chị Từ sẽ nghĩ não cô có vấn đề.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.