Cho dù lúc này trong tay anh đang cầm là một ly trà giá cả bình thường thì cũng không ảnh hưởng chút nào đến khí chất cao quý trên người anh.
Trước kia… sao cô lại không chú ý tới điều này nhỉ!
Lăng Y Mộc lại bắt đầu thầm chửi rủa mình trong lòng. Thật ra ngay từ đầu khi cô và Dịch Quân Phi cùng nhau sống ở đây thì cô vốn nên phát hiện ra rồi mới phải, một số động tác nhấc tay nhấc chân theo thói quen của anh, một số tư thế khi ăn cơm, cùng với gia giáo hàm dưỡng mà anh thường vô ý để lộ ra, những điều này căn bản không phải một chàng trai bình thường có thể làm được.
Chính ngay lúc này, hàng mi hơi rũ của Dịch Quân Phi nhẹ nhàng nhấc lên, đôi mắt hoa đào cực kỳ xinh đẹp kia dần nhìn về phía cô, ngay tức khắc, khắp người cô liền có cảm giác như đã hoàn toàn rơi vào trong đôi mắt kia của anh.
“Tôi… tôi phải đi làm rồi” Cô không dễ gì mới lôi thần trí của mình về lại, lúc này đã hơn chín giờ sáng, cô đã trễ mất mấy tiếng rồi, chắc có đến nơi cũng không tránh khỏi việc bị trừ tiền và phê bình.
“Không cần vội, tôi xin nghỉ giúp chị rồi” Anh nói.
Cô hơi sững người, sau đó liền nghe anh tiếp tục nói: “À đúng rồi, những đồ dùng hàng ngày ở nơi này của tôi, chị đều vứt hết rồi hả?”
Cô hơi mím môi, không lên tiếng “Vậy bao tay trước kia chị đan cho tôi, cũng vứt rồi?” Anh nhìn chằm chằm vào cô hỏi.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-toi-nghien-vo-yeu-co-doc/1209917/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.