Chương trước
Chương sau
“Nám Nám của tôi đâu?”
Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên lao đến phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính cho Nám Nám, nhưng trong phòng không có bóng dáng của bác sĩ, sau khi được giải thích, Cố Tiểu Mạch gào hét điên cuồng, không thấy Nám Nám của cô đâu nữa?
Thế nên lúc ở trên đường, Mộ Bắc Ngật mới thở dài nói với cô, sẽ không sao đâu, cứ giao tất cả mọi việc cho anh.
Cuối cùng Cố Tiểu Mạch cũng hiểu, cả người cô mềm nhũn, nếu không kịp thời vịn vào tường chắc cô đã ngã xuống đất rồi.
Sắc mặt Cố Tiểu Mạch vô cùng khó coi, cô gần như hóa đá, sau đó cô đứng dậy một cách mạnh mẽ, “Tôi phải đi tìm Nám Nám, Nám Nám của tôi.”
Cô chạy ra khỏi bệnh viện, đi khắp nơi tìm bóng dáng của Nám Nám, sau khi báo cảnh sát cô nắm chặt điện thoại rất lâu.
Trước đây cô là một người rất kiên cường, nhưng lúc này cô hoàn toàn sụp đổ, cô không thể nào giả vờ mạnh mẽ được nữa.
Cố Tiểu Mạch vứt bỏ hết tất cả lòng tự trọng, cô vội vàng gọi điện thoại cho Mộ Bắc Ngật, giọng nói của Mộ Bắc Ngật có vẻ rất mệt mỏi, anh thốt ra hai chữ, “Tiểu Mạch.”
Cố Tiểu Mạch có chút run run, cô nắm chặt điện thoại, cầu xin anh, “Mộ Bắc Ngật, tôi cầu xin anh, được không, cầu xin anh hãy giúp tôi tìm Nám Nám, anh bảo tôi làm gì tôi cũng sẽ đồng ý nhưng anh phải giúp tôi tìm Nám Nám!”
Nghe thấy giọng nói của Cố Tiểu Mạch, Mộ Bắc Ngật đang ngồi trong đồn công an xem camera, sắc mặt anh chợt tối sầm lại, anh nắm chặt điện thoại đi đến chỗ không có người, “Tiểu Mạch, cô biết rồi à?”
“Tôi cầu xin anh…” Bên kia Cố Tiểu Mạch đã nói với giọng điệu vô cùng thảm thiết.
Chỉ cần nghe giọng nói Mộ Bắc Ngật đã cảm nhận được trái tim vỡ vụn và sụp đổ của cô, anh chau mày, anh nghe thấy tiếng xe cộ đi lại, còn có cả tiếng còi réo rắt.
Tim Mộ Bắc Ngật đập lỗi một nhịp, anh rất lo lắng, lập tức lên tiếng hỏi: “Bây giờ cô đang ở đâu, mau nói cho tôi!”
Mộ Bắc Ngật không tránh được việc lo lắng cho sự an toàn của Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch đang đi lang thang trên đường, cô không biết cô đang ở chỗ nào, hai mắt đỏ ửng.
Rõ ràng là một con đường lộng lẫy nhộn nhịp nhưng lòng cô lại lạnh như thể bị ngâm trong nước đá, sự mất tích của Nám Nám là một đả kích vô cùng lớn với cô.
Cố Tiểu Mạch khản cả giọng, điện thoại không ngừng thông báo sắp hết pin, trước khi điện thoại sập nguồn, Cố Tiểu Mạch đã kịp nghe thấy bên kia truyền đến giọng nói lo lắng, “Đứng yên ở đó đừng đi đâu cả, đợi tôi đến!”
Nói xong, Mộ Bắc Ngật cầm áo khoác chạy ra bên ngoài với sắc mặt lạnh lẽo, cảnh sát vốn định thảo luận với Mộ Bắc Ngật về chuyện camera quan sát nhưng lại thấy Mộ Bắc Ngật chạy vội vàng ra ngoài rồi biến mất khỏi tầm mắt của anh ta.
Dịch Bách không kịp đuổi theo, chỉ có thể bình tĩnh nói với cảnh sát: “Anh có chuyện gì thì nói cho tôi, tôi sẽ chuyển lời cho Tổng giám đốc Mộ.”
Cố Tiểu Mạch chống tay vào tường đứng lên, bên cạnh mà một tấm kính trong suốt, gần đây Hoàng Mai vừa có thể đi lại đã vội vàng ra ngoài shopping với người chị em tốt, là phu nhân của nhà họ Cố, bà ta hiển nhiên sẽ duy trì dáng vẻ cao quý.
Gần đây con gái bà ta làm việc rất tốt, dắt mũi Cố Tiểu Mạch còn đưa Nám Nám đứa nghiệt chủng kia đi, trong lòng Hoàng Mai vô cùng sung sướng, nhất thời lỡ miệng với người chị em tốt, Hoàng Mai che miệng cười.
Rất may người chị em tốt phát hiện ra Cố Tiểu Mạch đang đứng ở bên ngoài, bà ta chợt thay đổi sắc mặt, lo lắng chọc vào cánh tay của Hoàng Mai, bảo bà nhìn ra bên ngoài.
Hoàng Mai nghiêng đầu, đối mặt với ánh mắt của Cố Tiểu Mạch, nhất thời có chút lo lắng, bà ta nhận ra mình vừa mới nói gì, vội vàng ngậm miệng lại!
Còn Cố Tiểu Mạch đã nhìn rõ dáng vẻ và ánh mắt ban nãy của Hoàng Mai, mặc dù cơ thể cô yếu ớt gầy gò nhưng lúc này ánh mắt nhìn Hoàng Mai của cô giống như một con dao sắc nhọn khiến sống lưng Hoàng Mai lạnh buốt, toát mồ hôi.
Cố Tiểu Mạch mím môi, cô rời đi mà không nói một lời, đến lúc này Hoàng Mai mới thở phào nhẹ nhõm, “Hù, sợ chết mất, sao lại xui xẻo thế chứ, vừa nãy suýt thì bị Cố Tiểu Mạch phát hiện ra rồi, may mà tôi còn chưa nói lỡ miệng nói ra.”
Người chị em tốt mặt khó coi vô cùng, bà ta muốn ngăn Hoàng Mai lại nhưng đã quá muộn.
Hoàng Mai vẫn còn còn đang vỗ ngực thở phào, Cố Tiểu Mạch đã đứng phía sau Hoàng Mai, lạnh lùng lên tiếng, “Sợ tôi phát hiện điều gì cơ? Lỡ miệng nói gì cơ?”
Hoàng Mai lập tức thẳng lưng, ngồi yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Sắc mặt Cố Tiểu Mạch lại càng lạnh hơn, cô bước đến trước mặt Hoàng Mai, từ trên cao liếc nhìn bà ta, “Hoàng Mai, tôi cho bà một cơ hội, bà vừa nói gì?”
Hoàng Mai bị một con nhóc chỉ vào mũi nói, lập tức không vui, bà ta đập tay xuống bàn, “Cố Tiểu Mạch, mày nói chuyện với tao như thế à, tao là mẹ kế của mày đấy!”
Bà ta đập tay xuống bàn để muốn có khí thế hơn, nhưng bà tay không ngờ, hôm nay Cố Tiểu Mạch còn đáng sợ hơn trước đây rất nhiều!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.