"Chết tiệt! Lại bị Tống Lãnh Thần xoay chuyển tình thế dễ dàng." Từ lúc nhận ra Chu Tịnh Sơ có mang bom trên người thì Tống Lãnh Vũ đã đoán được kết quả này, nếu thả Tống Lãnh Thần về thì cơ hội mà anh phản công là rất cao, điều đó cũng chứng tỏ phần trăm mà anh thắng trong cuộc đọ sức này chẳng phải nhỏ.
Người phe mình ngày một ít đi, nếu như thế này mãi cũng không phải cách. Tống Lãnh Vũ nghiến răng, nếu Tống Lãnh Thần đã ra tay đến mức này thì hắn sẽ sử dụng quân bài cuối cùng.
"Tống Lãnh Vũ, khôn hồn thì mau chịu trót, nếu không kết cục sẽ càng thảm." Cảnh Minh giận dữ hô lớn, lúc nãy Tống Lãnh Vũ đắc ý lắm, để xem hiện tại hắn còn có thể vênh váo được nữa không.
Tiếng súng ngày càng ít đi, trả lại không gian yên tĩnh sau một màn đọ sức quyết liệt.
Phía thuộc hạ của Tống Lãnh Thần vẫn nấp vào chỗ an toàn, họ đang chờ Tống Lãnh Vũ xuất hiện sau bức tường đang xây dở dang kia.
"Tống Lãnh Vũ, hôm nay cậu chắc chắn phải chết." Tống Lãnh Thần gằn giọng, sát khí từ người anh cứ thế mà tỏa ra khắp nơi.
Dù thế nào Tống Lãnh Vũ cũng không còn đường chạy thoát, chết chỉ là chuyện sớm muộn.
Nào ngờ bên trong truyền ra tiếng cười quái dị của Tống Lãnh Vũ, hắn không gấp cũng chẳng vội, ngược lại tỏa ra rất bình thản:
"Tống Lãnh Thần, anh quá tự tin rồi đấy, anh sẽ giết được tôi chắc?"
Tống Lãnh Thần khó hiểu, tự dưng Tống Lãnh Vũ nói câu này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-tinh-su-giam-cam-ca-doi/978003/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.